Chương 1154: Tuyết nguyên quái ảnh (1)
Mấy tháng sau, hắn thậm chí phát hiện mình có thể ngồi nguyên suốt mấy ngày trong Kiếm Lư.
Đến lúc này, hắn hạ quyết tâm, chỉ ở lại Kiếm Lư, không tiếp tục về kiếm trủng tránh rét.
Hắn đi đến tuyết nguyên chính là muốn tìm về Kiếm Đạo sơ tâm, sau cùng thôi diễn ra phương pháp kết thành kiếm ý.
Trước đây Phương Nguyên cảm thấy kiếm ý không cách nào tăng lên, nhưng sau đó lại phát hiện, chỉ cần mình chịu đủ ma luyện, vượt qua đạo tâm chi kiếp, kiếm ý không cách nào tăng lên cũng đã dần có tăng trưởng, thậm chí tiệm cận viên mãn, điều này khiến trong lòng hắn càng thêm tự tin...
Nếu kiếm ý đã có thể thành, vậy ai có thể cam đoan mình thật không cách nào ngưng kết thành kiếm tâm?
Dù sao chuyện cũng là do người làm!
Trước đây hắn rất có thiên phú ở khía cạnh Kiếm Đạo, lại thêm Thiên Diễn chi thuật tương trợ, khiến cho Kiếm Đạo tiến cảnh cực nhanh, song rốt cuộc tu hành vẫn lấy thần thông làm chủ, dụng tâm cho Kiếm Đạo không đủ, mà giờ, mượn hoàn cảnh tuyết nguyên, đánh chắc cơ sở Kiếm Đạo, thông suốt trước sau, thôi diễn thông thấu, từ đó tìm tòi ra bước tiếp theo nên đi sau khi kiếm ý đại thành!
Bước đi này có thể sẽ rất khó, nhưng Phương Nguyên tin tưởng nhất định sẽ thành công.
Tựa như người ngoài vẫn hay nói, đại đạo năm mươi khuyết một, cho nên trên đời này không khả năng có đạo tâm hoàn mỹ, nhưng nói đi thì phải nói lại, đại đạo năm mươi khuyết một, cho nên trên đời cũng không khả năng có tuyệt lộ chân chính, chỉ cần trả ra nhất định sẽ có một tia cơ hội!
...
Dựng Kiếm Lư trên tuyết nguyên, khổ tu Kiếm Đạo.
Trong gió tuyết gào thét, thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã một năm qua đi, Phương Nguyên một mực tĩnh ngộ Kiếm Đạo trong Kiếm Lư, còn Kim Hàn Tuyết thì cũng ở lại trong kiếm trủng, tiếp tục tu luyện pháp môn của chính nàng, trên phương diện tu hành, hai người không liên quan tới nhau, nhưng cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Vấn đề duy nhất là, sâu trong tuyết nguyên này, tài nguyên tiêu hao cực nhanh, trước đây lúc xâm nhập tuyết nguyên Phương Nguyên mang theo một chút tài nguyên, nhưng giờ đã tiêu hao sạch sẽ, đến sau hắn còn quay lại đạo tuyết tuyến thứ tám một chuyến, mang về tài nguyên lưu lại trên pháp chu, nhưng trong một năm qua cũng đã tiêu hao gần hết, hiện tại thực sự là nghèo đến Túi Càn Khôn trống trơn...
Dù ở phụ cận đạo tuyết tuyến thứ sáu còn chôn nguyên ba chiếc pháp chu mang đầy tài nguyên, là lúc trước đoạt được từ trong tay người Viên gia, giá trị không nhỏ, nhưng hắn nhưng không có thời gian đi lấy về, càng không có thời gian cầm những tài nguyên kia ra bên ngoài tuyết nguyên mua sắm vật tư.
Chẳng qua, tương đối may mắn là, lúc này mèo trắng lại đã phát huy tác dụng.
Cũng không biết nó dùng pháp môn gì, chỉ thấy thường xuyên lượn lờ quanh khu vực cạnh kiếm trủng, mỗi lần đến lúc sơn cùng thủy tận lại sẽ dẫn về chút Tuyết thú, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết chỉ cần chém giết những Tuyết thú kia, lấy thịt làm thức ăn, máu làm thuốc, da làm đồ mặc, tuy kể ra không khác gì ăn lông ở lỗ, được cái vấn đề cuối cùng cũng giải quyết, không cần sầu lo tài nguyên, có thể toàn tâm toàn ý tu hành.
Một điểm khác nữa là, trước đây lúc đệ tử Tẩy Kiếm Trì rời đi, Phương Nguyên từng mượn bọn hắn chuyển cáo cho thiên hạ, nói mình đang luyện kiếm sâu trong tuyết nguyên, ai muốn giết mình, bắt mình đều có thể tới sâu trong tuyết nguyên mà tìm, mình sẽ ôm kiếm chờ đợi, nhưng đợi lâu như vậy, lại vẫn không có thích khách xuất hiện, thậm chí ngay cả đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng một đi không trở lại, cứ như thể tất cả mọi người đều đã quên sự tồn tại của hắn.
Đối với điều này, Phương Nguyên nghĩ không thông, thế là dứt khoát vứt sang một bên.
...
...
Ba tháng trôi qua, Phương Nguyên cả ngày tĩnh tọa trong Kiếm Lư.
Sáu tháng trôi qua, Phương Nguyên đã có thể múa kiếm trong gió tuyết trên tuyết nguyên.
Chín tháng trôi qua, Phương Nguyên đã có thể phối hợp với mèo trắng, giảo sát Tuyết Hùng hung hãn.
...
...
Thẳng đến một ngày nọ sau một năm hai tháng, phía cực bắc bầu trời xuất hiện một vầng sáng hoa mỹ, không ngừng biến ảo lộng lẫy giữa không trung, đây là hiện tượng tự nhiên đặc hữu thỉnh thoảng mới sẽ xuất hiện trên tuyết nguyên, Phương Nguyên lẳng lặng ngắm nhìn vầng sáng hồi lâu, chợt nổi hứng lên, đi ra Kiếm Lư, đón lấy gió tuyết múa kiếm.
Hiện tại kiếm ý hắn đã đại thành, Kiếm Đạo tiến thêm một bước, kiếm múa lên như một đoàn lưu quang, cuồn cuộn giữa thiên địa, sáng lòa chói lọi, hoàn lẫn với sắc trời phía cực bắc, mang theo một loại ý cảnh huyền diệu khó mà hình dung, phảng phất hòa thành một thể với thiên địa.
Múa đến sau cùng, cổ tay Phương Nguyên khẽ rung, nhẹ nhàng vẩy kiếm lên không trung, sát na đó, kiếm ý tăng vọt, trong vô hình liền đã tràn ngập bốn phương tám hướng, tùy theo kiếm ý tràn ngập, khoảng trời xung quanh tựa hồ cũng biến hóa, thời gian mất đi ý nghĩa, tuyết rơi trong hư không đều đình chỉ bay múa, phảng phất như một bức họa ngưng kết giữa đất trời.
Nhưng loại trạng thái này chỉ là kéo dài mấy nhịp thở, kiếm ý vừa tiêu, bông tuyết lại đã rơi xuống đất.
- Đây là cực hạn rồi ư?
Phương Nguyên thấp giọng than thở, chậm rãi thu kiếm.
Hiện nay hắn đã lần nữa tìm hiểu rõ về Kiếm Đạo bản thân, một thân kiếm ý cũng thông thấu không chút ngưng trệ, xét theo khía cạnh nào đó, lúc này hắn đã có thể tính là nửa bước kiếm tâm, tiệm cận với pháp tắc thiên địa.
Nhưng đến được nửa bước kiếm tâm liền cũng đạt đến cực hạn.
- Chẳng lẽ ta thật chỉ có thể từ bỏ Kiếm Đạo, tìm kiếm phương pháp khác kết thành Chí Tôn Nguyên Anh?
Phương Nguyên trầm tư suy nghĩ vấn đề này.