Chương 1155: Tuyết nguyên quái ảnh (2)
Bây giờ kiếm ý hắn đại thành, đạo tâm cũng kiên định, dù là lần nữa gặp cùng vấn đề tương tự như khi trước cũng sẽ không thất vọng, rốt cuộc chỉ là tiếp tục tìm kiếm phương pháp mới thôi, dù hi vọng tuy rất xa vời, nhưng đã có thể dùng tâm thái bình thản đối mặt.
Ngay khi Phương Nguyên suy nghĩ vấn đề, gió tuyết chung quanh đột nhiên ngừng lại.
Cái ngừng này không giống như là Phương Nguyên dựa vào kiếm ý cường đại ảnh hưởng tới hư không, mà là chẳng biết tại sao, đột nhiên cuồng phong vốn đang không ngừng cuốn tới cuốn lui trên tuyết nguyên chợt bỗng dừng lại, thời khắc này, tuyết lớn mênh mông giữa trời cứ thế tan biến không thấy.
Chứng kiến cảnh đó, Phương Nguyên không khỏi chấn kinh.
Hắn ngưng thần nhìn chung quanh, đột nhiên con ngươi co rút lại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Gió tuyết ngừng thổi, tầm mắt theo đó lập tức rộng mở, hắn chợt bỗng thấy được, ở phía đông bắc đang có một người từ từ đi tới, bộ dạng người này rất kỳ lạ, trên người hắn Phương Nguyên không cảm ứng được nửa phần tu vi ba động, nhưng có thể xuất hiện trong hoàn cảnh rét lạnh ở đạo tuyết tuyến thứ chín này, lại không có giá vân, cũng không ngự kiếm, cứ thế chậm rãi đi tới trên tuyết nguyên.
Mới đầu Phương Nguyên còn tưởng là có người ngoài đến đây, nhưng lúc nhìn kỹ, trong lòng không khỏi càng cảm thấy quái dị.
Bóng người kia có vẻ không mấy cao lớn, vóc dáng hết sức đơn bạc, khập khà khập khiễng đi trên đường, giống như què một chân, nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể phát hiện hắn hình như còn thiếu một cánh tay, cứ vậy từ từ đi trên tuyết nguyên, bình thản đến lạ lùng, mang theo một loại cảm giác huyền diệu ám hợp thiên địa, thậm chí nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thiên địa.
- Người này là ai?
Đây là lần đầu Phương Nguyên nhìn thấy quái nhân này, nhưng lại cảm giác hết sức quen thuộc.
Sau thoáng chốc do dự, Phương Nguyên vội vàng triển khai thân pháp, chạy tới chỗ người kia, lấy tu vi hắn bây giờ, trên trời lại không có gió tuyết, tốc độ tự nhiên cực nhanh, chỉ khoảnh khắc liền đã lướt ra mấy trăm trượng, nhưng kỳ dị là, tốc độ đối phương rõ ràng không có biến hóa, nhưng Phương Nguyên sau khi đuổi theo mấy trăm trượng, lại phát hiện khoảng cách hai bên vẫn cứ giữ nguyên.
- Vị tiền bối này, có thể gặp mặt được không?
Trong lòng Phương Nguyên càng cảm thấy cổ quái, nhịn không được cao giọng kêu gọi một tiếng.
Tiếng kêu vang lên, người kia ngừng lại, từ từ xoay người qua, lúc này, nội tâm Phương Nguyên chợt trầm xuống, hắn đã thấy được người kia không những gãy một chân, gãy một tay, thậm chí mắt còn mù một mắt, lỗ tai thiếu một bên.
Nhưng bộ dáng người đó lại có vẻ rất trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, cảm giác quái dị trong lòng lại càng thêm sâu.
- Ngươi có thể nhìn thấy ta?
Mắt còn lành lặn của người kia cũng đang đánh giá Phương Nguyên, thanh âm khàn khàn mở miệng nói.
- Đương nhiên có thể...
Phương Nguyên chỉ thấy thân ảnh hắn ngưng thực, lại không dùng pháp thuật gì che đậy, không khỏi kỳ quái khi nghe hắn hỏi vậy.
- Kiếm Đạo ngươi tu khá lắm!
Người kia khẽ gật đầu, sau đó lại chợt nhíu mày, nói:
Nhưng còn chưa đủ tốt!
Nói xong lại tiếp tục đi về phía trước.
- Cái này...
Nhìn người kia, lại nghe hắn nói vậy, trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ quái dị.
Hắn do dự nhìn theo, không biết có nên đuổi hay không.
Tiền bối, không biết ngươi...
Trên tuyết nguyên bất ngờ nhìn thấy quái nhân như vậy thực sự là hơi lạ, Phương Nguyên thoáng chút do dự, liền cũng không cố được quá nhiều, Bát Hoang thân pháp thi triển ra, thân hình như điện, chạy thẳng về phía trước, khó khăn lắm mới đuổi theo được sau lưng người này, nhưng đang định đưa tay vịn bả vai hắn, quái nhân kia lại xoay người qua, cười cười với Phương Nguyên, cùng lúc, hư không chung quanh đột nhiên gào thét cuồng phong, bông tuyết cuốn thốc mà đến, che phủ tầm mắt Phương Nguyên, đến khi hắn ngước mặt lên nhìn về đằng trước, lại đã không thấy người kia đâu.
- Cứ vậy tan biến?
Phương Nguyên đứng trong gió tuyết mênh mông không người, ngưng thần suy tư.
Không biết tại sao, hắn vừa gặp được người này, trong lòng liền cảm thấy có chút kỳ quái.
Vô luận là bộ dạng hay thần pháp huyền diệu của đối phương, thậm chí bao gồm cả nhục thân tàn khuyết kia, tất cả đều mang đến cho hắn cảm giác vô cùng cổ quái, phải muốn bắt chuyện một phen với người này. Đáng tiếc, đối phương như là đột nhiên xuất hiện trong gió tuyết, sau đó lại đột nhiên biến mất, dường như chưa từng tồn tại, khiến Phương Nguyên không khỏi bó tay hết cách.
Hắn đứng giữa trời tuyết tra xét nửa ngày, thật sự tìm không được nguyên nhân đối phương biến mất, từ sau đạo tuyết tuyến thứ chín, rất khó để thi triển thần thông, hơn nữa tại trường cũng không thấy có vết tích thi triển thần thông, trong khi nếu đối phương chỉ bằng vào tốc độ nhục thân, thoáng chốc đã tan biến không tung tích, khiến mình ngay cả bóng dáng đều không thể nhìn thấy, lại là điều tuyệt đối không thể, cái đó đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù thường thức.
Đành chịu, Phương Nguyên buộc phải quay về Kiếm Lư, chỉ là trong lòng vẫn mãi trầm tư về chuyện này.
Ngẫn nghĩ lại, hắn phát hiện ngữ điệu đối phương cũng rất cổ quái.
- Không ngờ ngươi có thể nhìn thấy ta?
- Kiếm ngươi luyện không tệ lắm...
Mấy câu đơn giản, tựa hồ lại có chút ý vị sâu xa, nhất thời khiến mình nghĩ mãi mà không thông.
Ngược lại câu sâu cùng “Nhưng còn chưa đủ tốt” lại khiến trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn có chút khát vọng, hiện tại hắn đã là đạt đến “nửa bước kiếm tâm”, trình độ mà trong Vô Khuyết Kiếm Kinh đã có thể xưng là xưa nay chưa từng có, thế mà đến trong miệng đối phương lại thành mình luyện kiếm còn chưa đủ tốt, như vậy ra sao mới tính là tốt?