Chương 1156: Kiếm ý lưu lại ba trăm năm (1)
Lại qua mấy ngày, mỗi ngày Phương Nguyên vẫn cứ luyện kiếm, chỉ là tâm tư có chút không yên, một mực cứ nghĩ về người kia, đến ngày thứ bảy, lương thực dự trữ trong Kiếm Lư đã hết, Phương Nguyên lần nữa đi ra săn giết Tuyết thú, vừa mới chuẩn bị thỏa đáng, liền thấy mèo trắng đang chạy như bay giữa trời tuyết, đuổi theo một con Tuyết Tê Ngưu lớn hơn nó cả mấy chục lần.
Phương Nguyên đã sẵn sàng ra tay, ngay khi con Tuyết Tê Ngưu đi đến trước mặt, lập tức đột nhiên xuất kiếm, một đạo kiếm quang nghiêng nghiêng đâm tới, xuyên thẳng qua đầu Tuyết Tê Ngưu, một luồng máu nóng kích phát ra, Phương Nguyên vội vàng dùng pháp khí đựng lại...
Những Tuyết thú sinh tồn sâu trong tuyết nguyên này, một thân toàn là bảo vật.
Huyết dịch đều là dược liệu thượng giai, không thể lãng phí.
Nhìn thấy Phương Nguyên gọn gàng linh hoạt chém giết Tuyết Tê Ngưu, mèo trắng khá là hài lòng ngồi xổm ở bên cạnh, chờ đợi Phương Nguyên cắt lấy phần thịt ngon nhất trên thân Tuyết Tê Ngưu cho mình, đây đều là lệ cũ đã ước định thành quen, trên tuyết nguyên này hai người Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết chẳng được tích sự gì, toàn nhờ Miêu đại gia nuôi sống, mỗi lần săn giết Tuyết thú, nó đương nhiên phải được thứ ăn ngon nhất.
Phương Nguyên thuần thục kéo Tuyết Tê đến một nơi thung lũng tuyết cản gió, lột da cạo xương.
Nhưng đúng lúc này, mèo trắng đột nhiên hơi ngớ, hai lỗ tai dựng đứng lên.
Trong đôi mắt đen nhánh, con ngươi dựng đứng, gắt gao nhìn chằm chằm về một hướng khác.
Sát na đó, trong lòng Phương Nguyên cũng sinh ra cảm giác kinh dị, hệt như gió tuyết giữa thiên địa đột ngột giảm yếu đi nhiều, trong lòng khẽ động, thuận theo tầm mắt mèo trắng nhìn lại, lập tức thấy được một người khập khễnh từ đằng xa đi tới.
- Là người kia...
Phương Nguyên giật mình, vội ném Tuyết Tê Ngưu xuống đất, đứng dậy chạy tới.
- Tiền bối thứ tội, vãn bối có việc thỉnh giáo...
Lần này hắn không muốn lỡ qua cơ hội, đuổi cực nhanh, đồng thời cao giọng hô lên.
Thân ảnh từ từ đi tới trên tuyết nguyên nơi xa chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nét mặt hơi có chút thanh tú lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, không có vẻ gì là bị mạo phạm, cũng không có vẻ gì là không vui, nhàn nhạt nói:
Ngươi lại nhìn thấy ta?
Phương Nguyên vội nói:
Vãn bối có việc thỉnh giáo, mong tiền bối bớt chút thời gian!
Quái nhân kia nhìn Phương Nguyên một lát rồi nói:
Dù Kiếm Đạo ngươi không tệ, nhưng còn chưa đến nơi đến chốn!
Dứt lời, liền lại xoay người bước tiếp.
Phương Nguyên khẩn trương, vội nói:
Tiền bối chờ một lát...
Còn chưa chạy tới, chung quanh đã lần nữa gió tuyết rít gào, quái nhân theo đó tan biến mất dạng.
- Đây rốt cục là chuyện gì?
Đứng trong gió tuyết mênh mông, nét mặt Phương Nguyên đầy nghi hoặc.
Trên vai hơi có cảm giác nằng nặng, là mèo trắng nhảy lên vai hắn, cũng đưa mắt nhìn theo, tựa hồ khá là nghi hoặc.
Về lại trong Kiếm Lư, Phương Nguyên vẫn mù mờ nghi hoặc, chẳng biết người này từ đâu mà tới, lại từ đâu mà đi, vì sao hai lần xuất hiện ngay trước mặt mình, nhìn có vẻ cũng không mang địch ý, lại ngay cả một câu đều không muốn nói thêm, cứ vậy đột nhiên biến mất?
Mấy ngày tiếp theo hắn lúc nào cũng lưu ý, thế là trong một tháng đã gặp được người kia mấy lần.
Phương Nguyên ẩn ẩn phát giác được, tựa hồ mỗi lần hắn xuất hiện, trên bầu trời phía cực bắc đều sẽ có dị tượng xuất hiện.
Nhưng không phải khi nào dị tượng xuất hiện Phương Nguyên cũng nhìn được hắn, cũng tức là, địa điểm mỗi lần hắn xuất hiện lại khác nhau, hơn nữa thời gian mỗi lần xuất hiện cũng chỉ cực ngắn. Mỗi lần Phương Nguyên thấy được hắn đều vội vã đuổi theo, nhiều thì chỉ nói một hai câu, có khi chỉ mới gặp thì hắn đã biến mất, rất cổ quái, rất quỷ dị.
Mới đầu Phương Nguyên còn chưa mò ra quy luật xuất hiện của đối phương, thẳng đến một tháng sau, trong một đêm nào đó, Phương Nguyên đột nhiên bừng tỉnh từ trong trầm tư, nhanh chóng lấy ra một vật, chính là địa đồ lúc trước chỉ dẫn hắn tìm tới Vô Sinh kiếm trủng.
Giờ hắn đã tìm được Vô Sinh kiếm trủng, nhưng vẫn có một bộ phận trên địa đồ chưa từng hiểu được, đó chính là mấy đạo đường cong phân bố ở chung quanh Vô Sinh kiếm trủng, hắn không biết chúng có ý nghĩa gì, trước đây sau khi Phương Nguyên phát hiện trong Vô Sinh kiếm trủng hoàn toàn trống rỗng, liền cũng vứt địa đồ sang một bên, nhưng giờ, hắn trầm tư hồi lâu, trong đầu chợt lóe linh quang, mơ hồ đoán ra được một khả năng.
Đối chiếu so sánh mấy đạo đường cong trên địa đồ với nhau, sắc mặt Phương Nguyên dần hiện vẻ ngưng trọng.
So sánh ra mới thấy, địa điểm quái nhân kia xuất hiện vừa khéo đối ứng với những đường cong trên địa đồ.
Nói cách khác, những đường cong này thực ra là đang vẽ đường đi của quái nhân?
Chỉ là, địa đồ đã có từ mấy trăm năm trước, tại sao lại có liên quan tới lộ tuyến hành tẩu của quái nhân?
Nếu lúc dị tượng xuất hiện, quái nhân này mới sẽ xuất hiện, mà địa điểm hắn xuất hiện, lại đều được ghi lại trên địa đồ...
... Như vậy chẳng phải hành tung của quái nhân đã nằm hết trong tay mình.
Dù còn chưa quá chắc chắn, nhưng Phương Nguyên quyết định thử một lần.
Sau đó chờ chừng hơn nửa tháng, Phương Nguyên lại thấy được chân trời phía cực bắc có quầng sáng lộng lẫy xuất hiện, liền lập tức chạy tới cạnh một đạo đường cong nào đó trên địa đồ, chờ hồi lâu, đang lúc hoài nghi suy đoán trong lòng là thật hay giả, đột nhiên gió tuyết chung quanh chợt giảm mạnh, một đạo bóng dáng nhàn nhạt từ đằng xa đi tới, khập khà khập khiễng, không gấp không chậm, chính là quái nhân trước đó hắn gặp qua số lần.
Phương Nguyên đề lên tinh thần, lẳng lặng chờ hắn tới.
Ngay khi quái nhân đi tới trước mặt cách mình ba trượng, Phương Nguyên không lập tức mở lời, mà đột ngột vận chuyển một thân kiếm ý tới cực hạn, có tiếng rít như long ngâm vang lên, hư không chung quanh khe khẽ rung động, sau đó hắn liền thấy quái nhân kia ngẩng đầu lên.