Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1157 - Chương 1157: Kiếm Ý Lưu Lại Ba Trăm Năm (2)

Chương 1157: Kiếm ý lưu lại ba trăm năm (2)
- Kiếm luyện không sai!

Quái nhân kia nhìn Phương Nguyên một lát, sau đó lắc đầu, nói:

Nhưng còn chưa đủ tốt!

Lần này Phương Nguyên không vội vã trả lời, mà là đi theo phía sau đối phương, từ từ tiến lại, đồng thời vận chuyển một thân kiếm ý, sau khi đi ra mấy bước, thấy quái nhân quả nhiên không biến mất, hắn mới thoáng yên tâm, nói:

Mặc dù vãn bối một lòng luyện kiếm, nhưng thiên tư ngu ngốc, tự nhiên không vào được pháp nhãn cao nhân, chỉ là không biết tiền bối rốt cục từ đâu mà đến, lại từ đâu mà đi?

Quái nhân kia không dừng bước, cũng không trả lời, tựa hồ không có phản ứng với câu hỏi này.

Trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn có suy đoán nào đó, kiếm trong tay đột nhiên chấn động, tản ra từng tiếng long ngâm.

Quái nhân kia quả nhiên quay đầu nhìn lại.

Phương Nguyên hỏi vội:

Tiền bối có thể nhận ra kiếm này?

Quái nhân kia nói:

Đây là Vô Khuyết Kiếm!

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, tiếp tục đi theo hắn, nói:

Không biết tiền bối còn nhớ đến Thanh Dương tông?

Quái nhân kia nói:

Ta bắt đầu luyện kiếm là từ Thanh Dương!

- Quả nhiên là hắn...

Nội tâm Phương Nguyên thoáng trầm xuống, trong lòng sinh ra một tia cảm xúc phức tạp, hắn đã xác định được thân phận quái nhân này.

Thanh Dương kiếm si!

Cả đời si mê với kiếm, đến sau cũng bị hủy bởi kiếm. Thanh Dương kiếm si, người sáng lập Vô Khuyết Kiếm Kinh...

Trước đây lúc thấy được hắn một thân tàn khuyết, nhưng kiếm ý lại cộng minh với thiên địa, Phương Nguyên đã có suy đoán, chỉ là nhất thời không dám xác định thật giả, bây giờ sau khi hỏi ra vấn đề kia, nghi vấn trong lòng lập tức có đáp án.

Chỉ là, đấy mới chỉ giải đáp một vấn đề trong lòng Phương Nguyên mà thôi.

- Tiền bối đã ở trong tuyết nguyên này bao nhiêu năm?

Phương Nguyên suy nghĩ nửa ngày, sau đó hỏi tiếp.

Quái nhân, hay nói cách khác là Thanh Dương kiếm si có hỏi tất đáp, nói:

Từ lúc hắn rời đi, hẳn đã mấy trăm năm!

Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, nói:

Người tiền bối nói, phải chăng là chỉ chính ngươi trước kia?

Thanh Dương kiếm si tựa hồ có chút khó mà hiểu được câu hỏi này, qua nửa ngày mới chậm rãi nói:

Năm đó ta tiến vào tuyết nguyên, muốn xem xem Kiếm Đạo Tam Sinh Kiếm Ma rốt cục mạnh đến đâu, nhưng khi đó kiếm trủng đã trống rỗng, chẳng qua ta từ sâu trong kiếm trủng tìm ra được một tấm bia đá nứt vỡ, trên đó có một ít vết kiếm, ta từ trên mặt tấm bia đá thấy được chân ý Kiếm Đạo của Tam Thế Kiếm Ma, sau đó ta phát hiện hắn chẳng qua chỉ có thế, đường Kiếm Đạo tốt nhất vẫn phải tự mình đi, liền ở lại sâu trong tuyết nguyên này, ngộ kiếm trăm năm, cuối cùng rời đi...

- Cuối cùng rời đi...

Trong lòng Phương Nguyên bất chợt sinh ra cảm giác cực kỳ cổ quái.

Nhưng hắn không tiếp tục hỏi: Nếu ngươi đã rời đi, vậy ngươi hiện tại rốt cục là ai?

Bởi vì hắn đã đoán được bản chất tồn tại của quái nhân này...

Người trước mắt không phải thật sự là Thanh Dương kiếm si, mà chỉ là một đạo kiếm ý hắn lưu lại từ mấy trăm năm trước.

Lúc đó Thanh Dương kiếm si ngộ kiếm trên tuyết nguyên ba năm, kiếm ý thấm vào thiên địa, lưu lại bóng dáng, tương tự như năm đó hắn luyện kiếm ở Thanh Dương tông, thấy được một hình bóng, về sau hắn đuổi theo hình bóng kia mới tìm được Vô Khuyết Kiếm Kinh.

Chỉ là, lúc đi tới tuyết nguyên, Kiếm Đạo của Thanh Dương kiếm si rõ ràng đã càng thêm tinh thâm.

Bóng dáng hắn lưu lại lần này không chỉ có thể thỉnh thoảng bị mình nhìn thấy, thậm chí còn có thể sinh ra phản ứng với kiếm ý của mình.

Hiện tại mình nhìn như đang nói chuyện với Thanh Dương kiếm si, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một phương thức giao lưu giữa kiếm ý với nhau, chứ hoàn toàn không phải tồn tại chân thực. Hệt như lúc trước Phương Nguyên suýt nữa nhập ma, ở trong thức hải bị huyết hải bao vây, nhìn thì vô cùng chân thật, thực tế lại là huyễn tượng, nếu Phương Nguyên không luyện thành kiếm ý, hoặc nếu không tình cờ tiếp cận đạo kiếm ý này, như vậy liền sẽ không nhìn thấy đối phương.

Chẳng qua, càng là như vậy, lại càng khiến Phương Nguyên cảm thấy chấn kinh.

Nhớ ngày đó, Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì Mẫn trưởng lão chém ra một kiếm ở đạo tuyết tuyến thứ ba, một kiếm khi ấy ngưng mà không tán, liền khiến Phương Nguyên cả kinh đến độ tưởng là thần tiên, mà giờ, đạo kiếm ý Thanh Dương kiếm si lưu lại trên tuyết nguyên lại đã tồn tại mấy trăm năm, trải qua gió tuyết vùi dập mà không tiêu tán, thậm chí còn có thể sinh ra phản ứng với kiếm ý của mình, tiến hành giao lưu bằng ý niệm, đây rốt cục là cảnh giới gì?

Mà bởi thế có thể phỏng đoán ra, mặc dù không biết lúc trước Kiếm Sư tên kia gọi Lăng Chiêu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng có một điểm có thể xác định, địa đồ có liên quan đến Vô Sinh kiếm trủng kia của hắn, trọng điểm không phải ở kiếm trủng, mà là ở đạo kiếm ý này...

... Hoặc nói cách khác, Kiếm Sư Lăng Chiêu kia dù sao cũng lấy được địa đồ từ mấy trăm năm trước, bởi vậy khi đó hắn nhìn thấy rất có thể không phải đạo kiếm ý, mà là Thanh Dương kiếm si chân chính.

Đến lúc này, Phương Nguyên phát giác kiếm ý đã suy yếu, không cách nào tiếp tục bảo trì trạng thái hiện tại, vội vàng hỏi:

Vãn bối cũng là đệ tử Thanh Dương tông, trong vô tình giành được Vô Khuyết Kiếm Kinh của tiền bối, một lòng thành tâm tu luyện, chỉ là khổ không có người chỉ dạy, giờ mặc dù kiếm ý đã thành, nhưng lại chậm chạp không cách nào bước tiếp, hôm nay nhìn thấy kiếm ý tiền bối lưu lại, tính ra cũng là tạo hóa, không biết tiền bối có thể dạy ta pháp môn thành tựu kiếm tâm?
Bình Luận (0)
Comment