Chương 1158: Còn điên hơn kẻ điên, chính là thiên tài (1)
Lúc nói đến đây, hắn không giấu được căng thẳng, hai hàng mi không dám giãn ra mảy may.
Hắn không biết đạo kiếm ý kia sẽ sinh ra phản ứng gì với yêu cầu này, chỉ sợ đối phương không trả lời.
Nhưng cũng may, Thanh Dương kiếm si chỉ thoáng trầm mặc chốc lát liền bỗng nhiên nói:
Kiếm tâm gì?
Nhất thời Phương Nguyên như rơi xuống hầm băng.
Nhưng cũng chợt lúc này, lại nghe được Thanh Dương kiếm si nói:
Từ khi nào mà Vô Khuyết Kiếm Đạo lại cần thành tựu kiếm tâm?
Vô Khuyết Kiếm Đạo không cần kiếm tâm?
Nghe được lời này của Thanh Dương kiếm si, Phương Nguyên lập tức kinh hãi, cả người đều ngơ ngác.
Sát na đó, phảng phất có nghi hoặc nào đó được giải đáp, nhưng đồng thời lại tuôn ra càng nhiều nghi hoặc.
Trong lúc cấp thiết không biết còn bao nhiêu vấn đề muốn hỏi, nhưng tâm thần cả kinh, nhất thời không cách nào bảo trì trạng thái kiếm ý cuộn trào, trong tầm mắt hắn, bóng dáng vị kiếm si kia cũng đang từ từ tiêu tán, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.
Nhất thời, thiên địa mênh mông, chỉ còn lại một mình Phương Nguyên đứng giữa băng thiên tuyết địa.
Gió tuyết rả rích, giờ khắc này lại tựa hồ trở nên an tĩnh vô cùng.
Qua một lúc lâu hắn mới chậm rãi trở về trong Kiếm Lư, lẳng lặng ngồi xếp bằng, ngưng thần trầm tư.
Mèo trắng đi qua xem hắn hai hồi, rất là tức giận.
... Da thú còn chưa lột xong đã chạy đi lười biếng?
Hết cách, đành phải vào kiếm trủng kêu nha đầu Kim gia kia đi ra lột da cắt thịt, chỉ là đao công nàng không tốt được như Phương Nguyên.
...
...
Hiện tại đương nhiên Phương Nguyên không tâm tư đâu mà để ý tới thịt Tuyết Tê, giờ hắn đang sa vào trong một trạng thái vô cùng kỳ dị.
Chỉ vì vô tình nghe được câu nói từ Thanh Dương kiếm si, thâm tâm hắn lại như có thứ gì đó bị xúc động, ẩn ẩn cảm nhận được loại cảnh giới nào đó, lại nói cách khác, lúc kiếm ý hắn đại thành cũng đã từng mơ hồ cảm nhận được loại cảnh giới này, cho nên hắn mới có thể kiên trì lưu tại trên tuyết nguyên, khổ sở rèn luyện, hi vọng đợi đến một tuyến linh cơ kia, mà giờ, rõ ràng khoảng cách đến một tuyến linh cơ đã càng gần.
Chỉ đáng tiếc, có đôi lúc, rõ ràng cảm giác được thứ gì đó chỉ cách mình chút gang tấc, nhưng khăng khăng lại không cách nào vượt qua.
Phương Nguyên tĩnh tọa nguyên suốt ba ngày, lại vẫn không thể nào hiểu ra, nhưng hắn cũng không lo lắng, mà bình tĩnh lại tâm tư, chầm chậm suy nghĩ, hồi tưởng lại Kiếm Đạo mình học được một lần tiếp một lần, hệt như hắn một lần tiếp một lần học kiếm lại từ đầu.
Đồng thời với đó, hắn cũng chăm chú suy xét chuyện bóng dáng Thanh Dương kiếm si.
Đạo bóng dáng kia tự nhiên rất huyền diệu, hẳn phải là thần thông cực kỳ cao minh mới có thể làm được, nhưng theo như trong truyền thuyết Thanh Dương kiếm si là người chỉ am hiểu Kiếm Đạo, hoàn toàn không hiểu thần thông, không ngờ cũng có thể dựa vào kiếm ý lưu lại một đạo bóng dáng kéo dài mấy trăm năm như thế, quả thực là chuyện khiến người kinh hãi, chẳng qua, nếu đã đụng phải, tự nhiên chính là tạo hóa của mình.
Đương nhiên phải lợi dụng thật tốt.
Thế là, lại đợi hơn nửa tháng, Phương Nguyên quan sát thiên tượng, cảm nhận được vầng sáng kia lại sắp xuất hiện phía chân trời, hắn liền men theo mấy đạo lộ tuyến Lăng Chiêu kiếm tu lưu lại, tuyển chuẩn một nơi, tĩnh tâm chờ đợi đối phương xuất hiện.
Lúc vầng sáng vừa xuất hiện, Phương Nguyên liền vận chuyển một thân kiếm ý, thúc giục đến cực hạn.
Quả nhiên, lúc kiếm ý vừa được thúc giục, gió tuyết chợt ngừng, bóng dáng khập khễnh kia lại từ đằng xa đi tới.
Khi Phương Nguyên thấy được đối phương, đối phương rõ ràng cũng đang ngắm nhìn Phương Nguyên, trên mặt không có biểu tình gì mà chỉ đứng đó lẳng lặng đánh giá Phương Nguyên một lát, rồi nói:
Thiên phú của ngươi kém chút, trải qua lâu vậy rồi mà vẫn không có tiến cảnh gì!
Nếu là người khác nói ra lời này, Phương Nguyên dù không tức giận, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng với người trước mắt, lại quả thật không có gì để nói.
Đối diện với quái thai, chút thiên phú này của hắn có đáng là gì?
Có lẽ hắn nói thiên phú mình kém chút, tính ra cũng tương đương như người khác khen mình đến lên trời?
Đương nhiên lúc này cũng không phải lúc nên vì vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, trước khi tới đây Phương Nguyên đã chuẩn bị kỹ càng, cũng biết cơ hội mình có thể nhìn thấy hắn, giao lưu với hắn sẽ không nhiều, bèn cũng không khách khí, trực tiếp hỏi ra vấn đề mình đã suy nghĩ bấy lâu:
Tiền bối, Kiếm Đạo trong thiên hạ đều là kiếm thế kiếm ý kiếm tâm, vì sao Vô Khuyết Kiếm Đạo không cần kiếm tâm?
Kiếm si kia từ từ tiến lại, nghe rõ vấn đề của Phương Nguyên, thuận miệng nói:
Ai bảo Kiếm Đạo trong thiên hạ đều cần kiếm thế kiếm ý kiếm tâm?
Phương Nguyên nhíu mày, trầm giọng nói:
Kiếm Tổ Tẩy Kiếm Trì phân chia cảnh giới Kiếm Đạo, kiếm tu trong thiên hạ đều tán đồng!
Lúc hắn nói ra ba chữ “Tẩy Kiếm Trì”, thái độ khá là dè chừng, người người đều biết Thanh Dương kiếm si từng chịu thiệt trong tay Tẩy Kiếm Trì, thậm chí bộ dạng một thân tàn khuyết của hắn bây giờ cũng là do Kiếm Trì ban tặng, giữa hắn và Tẩy Kiếm Trì không nghi ngờ là có thâm thù đại hận, Phương Nguyên lo lắng một khi nhắc đến tên “Tẩy Kiếm Trì” sẽ chọc hắn nổi giận...
Nhưng không ngờ nghe được ba chữ Tẩy Kiếm Trì, nét mặt kiếm si lại vẫn bình tĩnh không chút ba động.
Hắn thản nhiên trả lời câu hỏi của Phương Nguyên:
Ai nói kiếm tu thiên hạ đều tán đồng?
Phương Nguyên trầm mặc.
Không chút nghi ngờ, người trước mắt này có tư cách xưng là kiếm tu hơn bất kỳ kiếm tu nào trong thiên hạ, nhưng hắn rõ ràng lại không tán đồng cách phân chia cảnh giới của Tẩy Kiếm Trì.
Trong lòng hắn sớm có chuẩn bị, bởi thế không hề bối rối mà vẫn tiếp tục đi theo sau lưng kiếm si, vừa đi vừa hỏi:
Nhưng từ căn cơ Kiếm Đạo mà nói, hiểu thấu đáo kiếm chiêu liền có kiếm thế xuất hiện, kiếm thế ngưng luyện, liền nảy sinh kiếm khí, kiếm khí vươn dài đến sau cùng liền sẽ sinh ra kiếm ý, mà sau khi kiếm ý đại thành, cảm ứng thiên địa, chẳng phải nên nên lúc lĩnh ngộ pháp tắc, hợp thành kiếm tâm ư?