Chương 1173: Tia hồng Nam Hải (2)
- Hồng Loan này dẫn ta đi đâu?
Phương Nguyên nhìn màu đỏ ở chân trời, hơi nhíu mày:
- Gặp Lạc sư muội à?
Nghĩ tới nữ tử hiện giờ đã hơn mười năm không gặp, trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác phức tạp.
Hiện giờ bản thân hắn cũng rất khó tưởng tượng, mình và Lạc Phi Linh không ngờ đã chia tay hơn mười năm, nhưng trong cảm giác, lại vẫn vô cùng rõ ràng, bộ dạng lúc trước nàng ta mặc váy tắng, vòng vàng buộc tóc, ngồi trên tiên đài ngoắc vẫy tay gọi mình tới uống rượu tựa như mới ngày hôm qua, những lời lúc ấy nói, rượu lúc ấy uống, giống như vừa ôn lại hôm qua ở trong mộng.
Chỉ là, dù sao cũng hơn mười năm trôi qua rồi!
Tuy đối với con đường tu hành mà nói, hơn mười năm là quá ngắn.
Nhưng đối với người ta mà nói, hơn mười năm này lại quá dài, dài tới đủ để khiến tất cả trở nên xa lạ.
Lúc ấy mặc dù có một số lời vẫn chưa nói ra, nhưng ý động lòng lại rất chân thật, song hiện giờ thì sao?
Mình phó ước mà đến, sẽ gặp phải loại chuyện gì?
Vưa nghĩ như vậy, dù đạo tâm vững vàng bất động như Phương Nguyên, không ngờ cũng lờ mờ xuất hiện một chút thấp thỏm.
Rồi tới về sau, hắn lại không nhịn được mà nghĩ tới nhiều hơn...
Lạc Phi Linh lúc đó, yêu cầu hắn khi trời biến thành màu đỏ, nhất định phải tới.
Đó là vì sao?
Trời Nam Hải này biến thành màu đỏ, rốt cuộc đại biểu cho điều gì?
Cho dù ở Lang Gia Các đọc sách ba năm, Phương Nguyên cũng chưa tiếp xúc tới miêu tả này, cũng chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới tiên hội này, vì một số ý đồ bí mật nào đó, hắn cũng không cố ý đi hỏi thăm, chỉ để tất cả thuận theo tự nhiên, cho tới hiện tại, mình tới Nam Hải, tới phó ước, mới không nhịn được mà bắt đầu quan tâm, Nam Hải tiên hội này đại biểu cho điều gì?
Hắn còn nhớ sự lo lắng và hoảng sợ của Lạc Phi Linh khi nói muốn hắn tới đây.
Rất nhanh, hắn lại nghĩ tới giấc mộng kỳ quái mà mình từng trải qua, trong giấc mộng đó, dưới bầu trời đỏ như máu, Lạc Phi Linh bị người ta gim trong phù văn trận cực lớn, gào khóc tuyệt vọng, đợi mãi vẫn chưa thấy mình tới.
Nhớ lại giấc mộng đó, hắn bỗng nhiên có chút lo lắng:
- Mình có thể gặp được Lạc Phi Linh sao?
Ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy có chút bức thiết.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Hồng Loan xuyên qua từng đám mây trong không trung, bắt đầu lao xuống phía dưới, chỉ thấy phía dưới chính là một hòn đảo nhỏ phạm vi trăm dặm, lặng lẽ tọa lạc tại trên mặt biển, trên đảo xanh um tươi tốt, mọc đầy các loại cổ mộc, thấp thoáng có thể nhìn thấy cung điện lịch sự tao nhã nằm sâu trong đó, mà ở vị trí trung tâm của tiểu đảo, còn bố trí một quảng trường được lát từ đá trắng.
Có thể cảm giác được, chung quanh đảo này bố trí rất nhiều cấm chế lợi hại, còn có một đạo đại trận thủ hộ cực kỳ cao minh, nhưng Hồng Loan này lại trực tiếp xuyên vào, đại trận cao siêu lại không hề có phản ứng, giống như là về nhà vậy.
Trong lòng Phương Nguyên bỗng nhiên sinh ra cảm giác lo lắng.
Ánh mắt quét qua đảo, cũng không biết trong những kiến trúc đó có những ai, Lạc Phi Linh liệu có ở đó hay không?
Có điều khi hắn còn chưa nghĩ thông vấn đề này, Hồng Loan đã hạ xuống đất, nhẹ nhàng gáy to một tiếng, ý bảo Phương Nguyên nhảy xuống, Phương Nguyên còn đang định hỏi gì đó thì Hồng Loan này đã giương cánh bay thẳng lên trời cao.
Rất nhanh, Hồng Loan đã biến mất, Phương Nguyên lại có chút ngây ngốc.
Sao lại ném mình lại nơi này?
Nơi này rốt cuộc là đâu?
Không thể bỏ mình lại một chỗ có người, hoặc là tìm người đến dẫn đường à?
Trong lòng cảm thấy vô cùng cổ quái, nhưng cũng đành bất đắc dĩ, nhìn khắp chung quanh, chuẩn bị tìm người hỏi một chút.
Chỗ hắn đứng hiện giờ chính là một quảng trường phạm vi nghìn trượng, chung quanh tọa lạc một số cung điện, cách đó không xa có một số người đang tay xách nách mang, lúc này đều đứng xa xa nhìn Phương Nguyên, ánh mắt ừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không có một ai chủ động chào hỏi hắn, Phương Nguyên bất lực, liền bước tới chỗ một người hơi lớn tuổi, chuẩn bị hỏi thăm hắn một chút.
Nhưng không đợi Phương Nguyên đi được mấy bước, liền nghe thấy cách đó không xa vang lên một thanh âm thản nhiên:
- Ngươi chính là Phương Nguyên à?
Phương Nguyên quay đầu đi lại, liền thấy ở cửa một tòa cung điện bên trái, đang có một người lạnh lùng quan sát mình.
Người đó mặc áo đay, dáng người thon dài, trang sức trên người rất được chú trọng, rõ ràng là thân phận không thấp, một thân tu vi cũng là cảnh giới Nguyên Anh, chỉ là trước đó Phương Nguyên vẫn không nhìn ra, hiện giờ lại có thể phân biệt ra rồi, người này hẳn là Linh Anh, hắn trước kia nhìn thấy Nguyên Anh, ít nhiều đều sẽ sinh ra mấy phần kính sợ, nhưng lúc này, cảnh giới đề thăng, ánh mắt cũng thay đổi, không còn loại cảm giác đó nữa.
Dù sao mình cũng là Chí Tôn Nguyên Anh.
- Các hạ là ai?
Nghe đối phương trực tiếp gọi ra tên của mình, Phương Nguyên liền thản nhiên hỏi lại.
Nam tử trung niên đó nhìn Phương Nguyên một cái, nói:
- Mỗ gia họ Lục, đến từ Côn Sơn!
- Hả?
Ánh mắt Phương Nguyên hơi biến đổi.
Vẻ khách khí trên mặt đã được thu lại, mặc dù không đến mức lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng cũng có thêm mấy phần đề phòng.
Thế gian tu sĩ họ Lục rất nhiều, thế gia tu hành họ Lục cũng không ít, nhưng nếu là tới từ Côn Sơn, lại chỉ có một Lục gia, đó chính là đại thế gia tới từ Trung Châu, được xếp vào trong ba mươi hai tộc cổ, truyền thừa xa xưa, quan trọng nhất là, Phương Nguyên từng có giao tiếp với thế gia này.