Chương 1174: Chí Tôn Nguyên Anh (1)
Năm đó trên Tuyết Nguyên, hắn phá hỏng đại sự địa cung, làm tổn hại tới lợi ích và thanh danh của không ít người, Lục gia chính là một trong số đó.
Không ngờ vừa đặt chân tới đây lại chạm phải một vị, Phương Nguyên cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Một đường chạy tới, có không ít người bao vây mình, trong lòng hắn cũng có tính toán.
Ai ngờ cả quãng đường đều cắt đuôi được họ, nhưng vừa vào Nam Hải lại trực tiếp bị đón đầu.
Hơi ngưng thần, hắn nhìn về phía nam tử họ Lục đó:
- Có gì chỉ giáo?
Nam tử họ Lục cười lạnh lùng, nói:
- Gặp nhau cũng coi như có duyên, Phương tiểu hữu ngại gì mà không vào điện một chuyến!
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Nói chuyện đã không hợp ý, vào cũng không có ý nghĩa gì!
Nhìn nam tử trung niên Lục gia một cái, liền chuẩn bị rời khỏi.
Lần này vào Nam Hải vẫn chưa biết có chuyện gì phải làm, lúc này tất nhiên không tiện tiếp xúc quá nhiều với những người này.
Ít nhất cũng phải chờ sau khi mình làm rõ mình đang ở đâu, cần phải làm gì đã rồi mới tính tiếp?
Chỉ tiếc, không đợi hắn rời khỏi, liền thấy trong trời cao, có từng đạo khí cơ lưu chuyển, mây trôi tan đi, rõ ràng đang có rất nhiều đại nhân vật đang cưỡi gió mà đến, trong đó có rất nhiều đạo khí cơ, chính là từ khi Phương Nguyên tiến vào Nam Hải đã một mực chú ý tới hắn.
Cảm thấy những khí cơ đó đã bao phủ cả đảo này, Phương Nguyên thầm thở dài một tiếng.
Chuyện đã làm ra ở Tuyết Nguyên, nhanh như vậy đã có phiền phức tìm tới rồi à?
Nhưng hiện tại mình không có tâm tình để xử lý những việc này!
- Phương tiểu hữu, xem ra ngươi không thể dễ dàng rời khỏi đây rồi!
Tu sĩ trung niên họ Lục kia cảm ứng được khí tức từ trong không trung chung quanh truyền đến, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.
Cảm ứng được hơn mười đạo khí cơ, Phương Nguyên cũng khẽ thở dài một tiếng.
Những người này, từ khi hắn vừa tiến vào phạm vi Nam Hải đã nhìn chằm chằm vào mình, lúc này thấy mình đã hạ xuống đảo này, liền trực tiếp vây tới, hơn nữa chỉ ngầm hình thành thế vây kín chứ không đi ra gặp mặt, rõ ràng là không có hảo ý.
Lúc rời khỏi Tuyết Nguyên cũng đã nghĩ tới đến Nam Hải rồi sẽ phải gặp mặt những thế gia và đạo thống bị mình phá hỏng đại kế trên Tuyết Nguyên, cũng biết những người này nhất định sẽ không dễ dàng chịu để yên, tuy nhiên, địa cung đã bị hủy, bọn họ hiện tại có đối phó mình cũng không có tác dụng gì, nhưng những thế gia này lại không nghĩ như vậy, mình phá hoại địa cung, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ở ngoài sáng thì dường như không ai nghe nói tới chuyện này của bọn họ, cũng không có ai nghị luận, nhưng trong âm thầm, chuyện các đại thế gia, đạo thống dã tâm bừng bừng muốn làm ở Tuyết Nguyên, kết quả lại bị một tiểu bối Kim Đan khiến cho mặt xám mày tro, đã được lưu truyền rất rộng.
Bất kể là ngoài mặt hay là trong lòng, bọn họ làm sao chịu nuốt trôi cục tức này?
Bất kể là vì oán khí trong lòng, hay là mặt mũi của mình, bọn họ đều sẽ không để mình được yên, trước đây đạo tâm của Phương Nguyên suýt nữa thì sụp đổ, chính là đoán được sẽ có một ngày này, có điều lúc ấy mặc dù có chút chán nản, hiện giờ hiện giờ lại khác, vượt qua đạo tâm chi kiếp, biết mình nên làm gì, cũng có thể thản nhiên đối mặt, lúc này tình thế biến chuyển động ngột, nhưng cũng không hề để ở trong lòng.
Cảm nhận được địch ý ở chung quanh, nhìn sắc mặt của tu sĩ Lục gia, Phương Nguyên chỉ thản nhiên liếc hắn một cái.
- Nếu ta cứ muốn đi thì sao, các ngươi dám ngăn cản ta à?
Hiện giờ không phải là ở Tuyết Nguyên dân cư thưa thớt, cũng không phải ở nơi tăm tối không thấy ánh sáng, Phương Nguyên không hề nghi ngờ, nếu trong hoàn cảnh có thể cam đoan không bị người ngoài biết được, những gia tộc này sẽ không chút do dự mà lấy mạng mình, nhưng hiện giờ dù sao cũng đang ở Nam Hải, nếu bọn họ dám vì trả thù mà công khai trảm sát mình ở đây, vậy thực sự coi Tiên Minh là vật trang trí à?
Nhìn ra vẻ trào phúng trên mặt Phương Nguyên, sắc mặt tu sĩ họ Lục kia cũng trầm xuống.
Qua một lúc, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi có biết đây là đâu không?
Phương Nguyên không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Tu sĩ họ Lục tự nói tiếp, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
- Nơi này chính là Nam Hải Hồng Thiên Hội, các đại tu tập hợp, liên quan tới cả thiên hạ, thủ vệ sâm nghiêm, nhưng người vào vực này, không ai không phải là xuất thân trong sạch, lai lịch rõ ràng, tiểu nhi ngươi lại ẩn nấp ở Tuyết Nguyên mười năm, chẳng biết đi đâu làm gì, mười năm trước lại từng cấu kết với Tà tu, giành tài nguyên Vô Sinh Kiếm Chủng, bảo chúng ta làm sao mà yên tâm với ngươi được?
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, mày hơi nhíu lại.
Có chút bội phục nhìn tu sĩ họ Lục đó một cái, vừa há miệng là nói ra những lời vu hãm, cũng là một loại bản sự!
Đó tu sĩ họ Lục đó thì càng nói càng lạnh lùng:
- Hồng Thiên Hội là đại sự thiên hạ, chúng ta may mắn được tham dự hội nghị, tất nhiên không thể ngồi nhìn yêu nhân tà phái trà trộn vào, Phương Nguyên tiểu hữu, ngươi tới quá đột nhiên, chúng ta không thể không phòng bị, hay là đi theo chúng ta một chuyến đi!
Vừa dứt lời, những khí cơ trong hư không xung quanh đều ngưng tụ, lờ mờ bức về phía trước.
Cả tiểu đảo lúc này đều bị từng đạo khí cơ vô hình đan vào thành lưới, phong tỏa chặt chẽ.
Giống như đại thế sẽ tùy thời hạ xuống, giảo sát Phương Nguyên.
Trong những cao thủ này, ít nhất cũng có bốn năm vị Nguyên Anh, mà trong bốn năm vị Nguyên Anh này lại ít nhất có một vị Thần Anh.