Chương 1175: Chí Tôn Nguyên Anh (2)
Bọn họ vốn đã nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên, nếu vừa rồi Phương Nguyên trực tiếp theo Hồng Loan tiến vào sâu trong Nam Hải, bọn họ cũng không làm được gì, nhưng ai ngờ Phương Nguyên lại hạ xuống ở đây, không nghi ngờ gì nữa đã cho bọn họ một cơ hội tốt nhất, cưỡng ép mà tới.
- Nhanh như vậy đã tìm được lý do để xuất thủ với ta rồi. Không thể không thừa nhận bản sự của ngươi rất sâu...
Mà Phương Nguyên nhìn thấy bộ dạng này, trong lòng cũng thầm trào phúng, sau đó thản nhiên nói:
- Nhưng các ngươi làm gì được ta?
Khi nói, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Mà chỉ là một động tác đơn giản như vậy, trên người lại có một cỗ khí cơ vô hình xuất hiện, nặng nề ùa về phía xung quanh.
Một thoáng này, thiên địa không biến đổi, nhưng lại giống như đã chuyển động.
Cả thiên địa đều lấy Phương Nguyên làm trung tâm.
Tu sĩ họ Lục kia, tuy trên mặt vẫn mỉm cười, lại bỗng nhiên lộ ra có chút mất tự nhiên, đó là một loại áp chế trên thần hồn, dù sao Phương Nguyên cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, bởi vậy, cho dù tu sĩ họ Lục này đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng khi đối mặt với Phương Nguyên, vẫn sẽ có một loại kính sợ trong tiềm thức, loại cảm giác này, giống như chồn hoang gặp hổ con, nếu thật sự liều mình chém giết, chồn hoang chưa chắc đã không phải là đối thủ của hổ con, nhưng loại uy thế sinh ra đã có này của đối phương lại khiến chồn hoang tâm sinh kiêng kị.
Cùng lúc đó, cảm nhận được loại cảm giác này, còn có các tu sĩ trong hư không xung quanh, bọn họ từ bốn phương tám hướng chậm rãi tụ lại, vốn cũng đã đan thành một loại đại thế, muốn dồn ép Phương Nguyên, vây hắn ở bên trong, nhưng hiện giờ, khí cơ của Phương Nguyên hiện lên, lại đã khuấy nát đại thế của bọn họ, ngược lại không phải là bọn họ bao vây Phương Nguyên, mà là Phương Nguyên hiện giờ đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Điều này cũng khiến bọn họ tỉnh ngộ.
Trong tiềm thức của bọn họ, vẫn luôn coi Phương Nguyên là tiểu bối Kim Đan.
Nhưng trên thực tế, Phương Nguyên đã thành công hóa anh.
Cho dù hắn vừa thành công hóa anh, tính ra vẫn chưa đến nửa ngày, nhưng cũng là một vị Nguyên Anh.
Có lẽ thực sự động thủ, bọn họ chưa chắc đã bại, dù sao hiện giờ Phương Nguyên cũng vừa kết anh, vẫn cần luyện hóa một thân pháp lực để thích ứng với cảnh giới mới này, nhưng thần tính và sức uy hiếp tự nhiên sinh ra sau loại kết anh này cũng khiến bọn họ do dự.
Bọn họ thật sự không muốn giao thủ với vị Chí Tôn Nguyên Anh.
Nhưng lại nghĩ, nếu hiện tại không hạ Phương Nguyên, vậy thì lúc nào mới có thể hạ được hắn?
Dù sao hắn cũng đã trở thành Chí Tôn Nguyên Anh, cho hắn thêm thời gian, hắn sẽ trở thành một cao thủ mà cho dù là cổ tộc Trung Châu cũng không thể xem nhẹ, nếu cho hắn thêm nhiều thời gian, hắn thậm chí có thể chạm đến đại đạo, bước vào cảnh giới Hóa Thần, tới lúc đó, cho dù là cổ tộc bọn họ muốn động tới hắn, cũng cần phải nghĩ cho kỹ, không thể trông mong các lão tổ tông cùng tới liên thủ vây giết hắn chứ?
Bởi vậy tính ra, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để đối phó tiểu nhi này.
Nếu lúc này không động thủ, dựa theo nguyên tắc xử thế của thế gia và cổ tộc, sẽ phải hóa thù thành bạn với hắn.
Vì tâm tư phức tạp này, các tu sĩ trong sân ai nấy đều có chút do dự.
Nhưng cũng may, đúng lúc này, trên biển phía đông, bỗng nhiên truyền đến tiếng thổi sáo.
Các tu sĩ nghe thấy tiếng sáo này, sắc mặt đều hiện ra mấy phần thoải mái:
- Đạo Tử tới rồi...
Tiếng sáo đó đến từ trên biển, lộ ra cực kỳ du dương.
Chỉ là tiếng sáo này lại không phải ngư khúc, mà giống như làn điệu chăn trâu trong núi.
Quan trọng hơn là thanh âm đó đến từ rất xa, không giống như vận chuyển pháp lực, chỉ là lọt vào tai người ta, lại rõ ràng như đang ở ngay bên cạnh, ngay cả Phương Nguyên nghe thấy tiếng sáo này, cũng khẽ cau mày, quay đầu nhìn về phía mặt biển, trong mắt lóe tinh quang, phá tan mây trôi trong thiên địa, nhìn ra ngoài mấy trăm dặm.
Sau đó liền thấy trên mặt biển phía đông, có một mảng mây xanh trải ra, trên mây có một con Thanh Ngưu chậm rãi đi tới.
Nhìn thì nhàn nhã, kì thực mây trôi mãnh liệt, đến cực nhanh.
Từ lúc tiếng sáo vang lên cũng chỉ mấy giây, con Thanh Ngưu đó đã đi tới trên tiểu đảo, ngừng lại trong trong không trung, vươn dầu gặm ngọn cây cành lá, mà trên lưng trâu, một người thanh niên dáng người đơn bạc có ngồi, hắn từ trên lưng trâu cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn quét mọi người, buông sáo trúc, thản nhiên nói:
- Ai là Phương Nguyên?
Nhìn thấy người này, trên mặt tu sĩ trung niên họ Lục lộ ra vẻ thở phào, nhẹ nhàng gật đầu với người thanh niên đó.
Người thanh niên trên lưng Thanh Ngưu không để ý, chỉ nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Ngươi chính là Phương Nguyên?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn người này, chỉ thấy trông hắn rất tuấn tú, vẻ mặt ung dung, lại mặc áo đay đi giày rơm, nhìn cách ăn mặc này, giống như người chăn trâu, một thân khí cơ với nhãn quang của mình lúc này, không ngờ vẫn có một loại ý tứ sâu không lường được, nhất là quang hoa thần tính như có như không bên cạnh, lại không ngừng khuấy động hư không, giống như ảnh hưởng tới sự vận chuyển của thiên địa.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
Người chăn trâu đó nghe hắn nói vậy, liền nhẹ nhàng hất cằm, nói:
- Ta là Côn Sơn Lục Thiếu Bá!
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì.
Người chăn trâu đợi một hồi, không nhịn được nhíu mày, nói:
- Ngươi chưa nghe nói tới tên của ta?
Phương Nguyên gật đầu, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ...