Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1176 - Chương 1176: Cự Côn (1)

Chương 1176: Cự côn (1)
Nhìn thấy thần sắc của Phương Nguyên, người chăn trâu trầm mặc, trên mặt dường như hiện lên vẻ không vui.

Hắn tất nhiên không biết Phương Nguyên là thực sự chưa nghe nói tới tên của hắn, mà cho rằng Phương Nguyên đang cố ý dùng phương thức này để hạ nhục mình, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, loại phương thức vũ nhục này ở một số thời điểm là rất hữu dụng.

- Phương Nguyên tiểu hữu, có lẽ ngươi cảm thấy mình kết thành Chí Tôn Nguyên Anh thì đáng để cuồng vọng, nhưng đáng tiếc...

Tuy người chăn trâu rất tức giận, lại không biểu hiện ra ngoài mặt, lại là tu sĩ trung niên họ Lục bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói:

- Kiến thức của ngươi vẫn quá ít ỏi, Chí Tôn Nguyên Anh, có lẽ không tồi, nhưng thiên kiêu trong thiên hạ này lại không chỉ có một mình ngươi, nói cho ngươi biết, đây là Đạo Tử của Lục gia ta, Côn Sơn Tiểu Bá Hậu, xếp trong Trung Châu Tứ Thánh Bát Kiệt, lúc đại đạo lục khảo, có người hiếu sự gọi các ngươi là Tiểu Thất Quân, nhưng bài danh này vẫn xếp sau bọn họ, hơn nữa Đạo Tử của tộc ta đã cầu pháp bảy năm ở Côn Luân Sơn, cuối cùng vào mười năm trước đã kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cũng là đi trước ngươi, bất kể là như thế nào, hắn cũng coi như là trường bối của ngươi!

Nghe thấy những lời này, người chăn trâu khẽ nhíu mày, dường như không thích được khen trắng trợn như vậy.

Nhưng cũng chỉ là nhíu mày mà thôi chứ không nói gì.

- Tứ Thánh Bát Kiệt?

Mà Phương Nguyên nghe vậy lại không nhịn được mà nhíu mày.

Danh đầu Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân là vào đại đạo lục khảo năm đó, được một số người hiếu sự sắp xếp ra, tuy lúc ấy Phương Nguyên cũng có chút tò mò, Trung Châu nội tình thâm hậu, nhân tài đông đúc, muốn xem xem những nhân vật tài năng trẻ, tài giỏi hơn người này rốt cuộc có phong thái gì, nhưng cũng không quá bận tâm, không ngờ hiện giờ đến Nam Hải lại gặp được một vị.

Càng không ngờ là, danh hào này hiện giờ vẫn có người nhắc tới, hơn nữa còn rất chú trọng thứ tự trước sau.

Nhìn thấy tu vi của Lục gia Đạo Tử này, khiến hắn hơi có chút hiếu kỳ.

Hiện giờ hắn vừa mới kết anh, tuy là Chí Tôn, nhưng vẫn chưa quen thuộc với tu vi và thần thông của cảnh giới này, vẫn cần thời gian nhất định để tu luyện thấu triệt, chính là lúc đang vô cùng hiếu kỳ với cảnh giới này, hơn nữa mình kết thành Chí Tôn Nguyên Anh như thế nào, chịu bao nhiêu tội, lĩnh ngộ bao nhiêu đạo lý, bản thân mình biết, những người này ở trên Côn Luân Sơn lại có tạo hóa gì thì mình lại không biết.

Lúc này gặp được, cũng lờ mờ có chút xung động, muốn luận bàn với hắn một chút, xem xem rốt cuộc ai là Chí Tôn, ai Chí Tôn hơn.

Có điều vấn đề duy nhất là dù sao mình cũng vừa mới kết anh, nhỡ không đánh lại hắn thì sao?

...

- Ngươi cũng kết thành Chí Tôn Nguyên Anh à?

Mà Lục gia Đạo Tử nghe thấy những lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cau mày quan sát Phương Nguyên, trong mắt cũng lộ ra một tia kinh ngạc, lãnh đạm mở miệng:

- Thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh nào có dễ dàng như vậy, người không tuân thủ quy củ như ngươi, bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, lại giống như đã tuyệt đường, nhưng không ngờ cũng thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, khiến ta cũng phải coi trọng hơn.

Nói xong, hắn bỗng nhiên đổi đề tài, ánh mắt trở nên:

- Nghe nói ngươi mười năm trước vô vọng với kết anh, vào Tuyết Nguyên, cấu kết Tà tu, cầu bí pháp, lúc ấy ta vẫn không tin thế gian có hạng người đắm mình như ngươi, hiện giờ thấy tu vi của ngươi, cũng đã tin mấy phần, xem ra những Tà Kiếm Tu đó cũng rất rộng rãi, tiếp tế ngươi tạo hóa mà Côn Luân Sơn không ban cho ngươi.

Phương Nguyên nghe thấy vậy, trong lòng đã lờ mờ không vui.

Người chăn trâu này cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, đáng để hắn tôn trọng.

Bởi vì chỉ có từng cầu đạo mới biết sự khó khăn của cầu đạo, cho nên mỗi một người đi lên con đường này đều không dễ dàng gì.

Nhưng trong lòng mình mang kính ý, đối phương lại nói năng lỗ mãng như vậy?

Trong lòng họ coi Chí Tôn Nguyên Anh là vật mà chỉ Côn Luân Sơn mới có sao?

Hay là nói, bởi vì bọn họ vào Côn Luân Sơn, cho nên mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, mà mình không vào Côn Luân Sơn, cũng có thể đi tới một bước này, cho nên trong lòng bọn họ lờ mờ cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy mình nhất định là mượn lực lượng tà đạo?

Trong lòng hơi trào phúng, ánh mắt cũng lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người chăn trâu.

- Ngươi phải minh bạch một đạo lý!

Hắn thản nhiên nói:

- Không phải tất cả mọi người đều phải dựa vào tạo hóa Côn Luân Sơn ban thưởng mới có thể thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh!

Ánh mắt người chăn trâu lập tức trở nên giận dữ, trên người có sát ý hiện lên.

Mà Phương Nguyên cũng nhìn thẳng vào hắn, pháp lực ngưng tụ.

Trong lòng đã tức giận, cho nên không lo tới chuyện hiện tại có thể đánh thắng được hắn hay không.

- Ai là Phương Nguyên?

Nhưng cũng đúng lúc này, trong thiên không phía tây, chợt có một tiếng hạc gáy truyền đến.

Tiếng hạc gáy cực kỳ thần kỳ, một tiếng gáy lại khiến cho tâm tạng của mọi người bỗng dưng trầm xuống, như kiếm âm kích tâm.

Theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy trong thiên không phía tây có mây trắng lượn vòng.

Một giây sau, liền thấy một mảng mây trắng đó bỗng nhiên bị xé ra, một con cự hạc từ bên trong bay ra, cự hạc xòe cánh, dài chừng hơn chục trượng, cưỡi gió mà đến, chậm rãi hạ xuống quảng trường, che lấp ánh mặt trời, khiến cho quảng trường tối sầm lại.

Trên lưng hạc, một nữ tử mặc đạo bào màu trắng, mặt trắng như mỡ dê, môi đỏ như máu đang ngồi.
Bình Luận (0)
Comment