Chương 1177: Cự côn (2)
Nàng ta lượn vòng trong không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, rất nhanh liền dừng trên người Phương Nguyên, ánh mắt nghiêm lại, dường như có chút kinh ngạc:
- Thực sự thành Chí Tôn Nguyên Anh rồi?
Nói xong liền cau mày:
- Đám Tiểu Thất Quân các ngươi, bản sự chưa chắc quá lớn, nhưng tính tình lại kiêu ngạo, vốn tưởng rằng tên duy nhất chưa lộ mặt là ngươi sẽ tốt hơn một chút, không ngờ còn cuồng vọng hơn họ, biểu muội Uyển Nhi của ta cho dù có làm gì thì tội cũng không đáng chết, ngươi lại ở trên Tuyết Nguyên hạ sát thủ với nàng ta, không khỏi quá tàn nhẫn rồi?
Người chăn trâu trên lưng Thanh Ngưu nhìn thấy nàng ta tới đây, có chút không vui nhíu mày.
Các tu sĩ chung quanh nhìn thấy nàng ta tới, lại lộ vẻ vui mừng, trong lòng càng tự tin hơn.
Phương Nguyên nhìn thấy nàng này, trong lòng lại hơi trầm xuống.
Ngàn vạn lần không ngờ, một Lục gia Đạo Tử thì cũng thôi, không ngờ lại chạy đến thêm một vị Chí Tôn Nguyên Anh.
Hắn chưa gặp nàng này bao giờ, nhưng từ một thân khí cơ của nàng ta, liền biết không thua gì Lục gia Đạo Tử, không nghi ngờ gì nữa cũng là truyền nhân của Côn Luân Sơn.
Nói không chừng còn giống như Lục gia Đạo Tử, là "Tiền bối" trong Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân!
Thế còn chưa hết, nàng này vừa mới hiện thân, phía bắc bỗng nhiên cũng truyền đến một tiếng hươu kêu, cực kỳ thanh thúy, nhưng chỉ kêu một tiếng, liền lặng lẽ không còn tiếng động, rừng trúc âm u, gió nhẹ phe phẩy, trong hư không bỗng nhiên có thêm uẩn vị khó hiểu.
- Ngay cả hắn cũng tới à?
Nữ tử trên lưng hạc nhìn về phía bắc, hơi biến sắc.
Mà Lục gia Đạo Tử trên lưng trâu thì thần sắc càng bất mãn hơn, nhìn về phía bắc, không nói gì.
Các tu sĩ chung quanh, nghe thấy tiếng hươu kêu đó, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng,giống như là thở phào nhẹ nhõm.
Khi lại nhìn về phía Phương Nguyên, đã giống như nhìn con mồi rơi vào trong bẫy.
- Xem ra vẫn không tránh được phải động thủ rồi!
Phương Nguyên cũng nhìn về phía bắc, có thể cảm thấy khí tức như có như không ở phương hướng đó.
Khí tức đó cực nhẹ cực nhạt, lại cực nặng cực hung, theo khí tức này dâng lên, trong hư không xung quanh, không ngờ ngay cả không khí cũng trở nên ngưng thực hơn mấy phần, hắn cảm nhận dòng khí tức đó, trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chung quanh bắt đầu có gió nhẹ thổi tới, khiến áo xanh của hắn bay phất phới.
Thấy bộ dạng này của hắn, các tu sĩ chung quanh đều biến sắc, lập tức hiện lên một tia tàn nhẫn, tu sĩ họ Lục e trầm giọng nói:
- Phương Nguyên tiểu nhi, chúng ta chỉ không yên tâm về thân phận của ngươi, muốn dẫn ngươi về tra hỏi một phen mà thôi, không ngờ ngươi lại ngoan cố tới cùng, ha ha, nếu thực sự động thủ, chúng ta không cẩn thận khiến ngươi bị thương... Thậm chí là giết ngươi, vậy cũng đừng trách người khác...
- Chưa gì đã viện cớ rồi à?
Trong lòng Phương Nguyên thầm trào phúng, ngoài mặt lại lại bất động thanh sắc, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía chung quanh.
Người chăn trâu trên lưng Thanh Ngưu nhướng mày, cầm một đoạn sáo trúc ngắn ở trong tay.
Nữ tử đi giày đỏ trên lưng hạc thì nhướn mày, nắm chặt quyền đầu.
Phía bắc tiểu đảo dường như có một ánh mắt nhìn tới, tỏa định Phương Nguyên.
Mà các tu sĩ chung quanh lại ai nấy lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, các đạo khí cơ đan xen, bày ra một phương đại trận ở chung quanh tiểu đảo, phòng bị Phương Nguyên chạy trốn, đối với bọn họ mà nói, có ba vị này đến, tất nhiên không đến lượt họ phải xuất thủ với vị Chí Tôn Nguyên Anh Phương Nguyên này, chỉ chuẩn bị sẵn sàng không để Phương Nguyên cướp đường mà chạy thôi.
Thiên la địa võng đã bày ra, sát cơ ngập trời, chạm cái là nổ ngay!
Nhưng cũng vào một thoáng này, trong hải vực phía nam bỗng nhiên dấy lên cuộn sóng ngập trời.
Tiếng ầm vang phá vỡ sự yên lặng trong sân.
Các tu sĩ bị thanh thế này khiến cho giật mình, đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy thế sóng từ phía nam ập đến cực kỳ kinh người, cao mấy chục trượng, ầm ầm cuốn tới tiểu đảo này, những tu sĩ bảo vệ ở các phương vị trong không trung nghênh đón một mảng sóng to này, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng lui về phía sau, ai nấy tế ra pháp bảo, bày trận thế chờ quân địch, còn tưởng rằng là cường giả tuyệt thế nào đó xông tới.
Chỉ vừa thối lui, liền thấy một mảng sóng to đó vừa đến gần tiểu đảo lại bỗng nhiên thu liễm.
Nước biển tách ra hai bên, một con quái vật lớn lộ lưng ra trong nước biển, nước biển cuồn cuộn từ hai bên lưng cự vật đó chảy xuống, sau đó liền lộ ra một cái miệng to đùng, cùng với hai con mắt màu nâu to như hai cung điện.
Cho dù là những người tu hành tu vi tinh thâm, gan dạ hơn người này nhìn thấy quái vật lớn đó cũng không nhịn được mà cả kinh, ánh mắt đều chăm chú nhìn lại, dùng thần thức quét tới, lưới qua vây lưng và ngực nó mới phát hiện đây là một con cự côn.
Là một con cự côn còn to hơn cả tiểu đảo này.
- Các ngươi muốn làm gì?
Trong ánh mắt giống như thấy quỷ của mọi người, chỉ thấy trên lưng cự côn, có một nữ tử lau nước biển dính trên mặt, oán hận giậm lên lưng cự côn, tựa hồ là trách nó không cẩn thận chìm vào đáy biển, làm ướt tóc của mình.
Sau đó mới ngẩng đầu lên hai tay chống nạnh, chỉ vào Phương Nguyên nói:
- Không biết người này là ta bảo kê à?
- Người này là...
Không khí cực kỳ túc sát trong sân vì sự xuất hiện của nữ tử này mà bỗng nhiên lâm vào cứng ngắc, nhìn cự côn to như tiểu đảo này, lại nhìn nữ hài đứng trên lưng cự côn, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
- Sao nàng ta lại tới?
Các tu sĩ thế gia đều vẻ mặt ngỡ ngàng.