Chương 1178: Trên biển ôn chuyện xưa (1)
Lúc ban đầu còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng nhìn sang con cự côn đó, lại nhìn bộ dạng của nữ hài kia, còn có vẻ mặt và trang phục của nàng ta, làm sao còn có thể không nhận ra, các tu sĩ vây quanh tiểu đảo, đã chuẩn bị kích khởi pháp lực xuất thủ vội vàng thu lại một thân sát khí, nhìn thì vô cùng hiền lành, chỉ sợ người người ta hiểu lầm là mình sinh ra địch ý đối với nữ hài này.
Mà ba vị cao thủ cấp Đạo Tử khí cơ không tầm thường đó lúc này đều thở hắt ra, thu hồi vẻ không vui trên mặt.
Nhìn tọa kỵ của mình, lại nhìn cự côn trong biển.
Từ trên khí thế đã lộ ra có chút yếu hơn!
Nữ hài kia hai tay chống nạnh, bộ dạng rất hung dữ, ánh mắt oán hận nhìn mọi người trong sân, lườm nữ tử cưỡi hạc một cái, nữ tử đó có chút không vui thu hồi ánh mắt, lườm nam tử trẻ tuổi cưỡi trâu một cái, đối phương liền khẽ thở dài, lườm các tu sĩ vây quanh tiểu đảo một cái, những người đó liền lặng lẽ lui về.
Trợn mắt lườm tới cuối cùng, nữ hài có chút cay mắt, vươn tay ra dụi dụi.
Sau đó nàng ta mới lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Nguyên, cười tươi như hoa, kêu lên:
- Phương Nguyên sư huynh!
Lúc nhìn thấy nữ hài này xuất hiện, tim Phương Nguyên cũng đập mạnh.
Hắn nhìn nữ hài đó từ trong nước biển xuất hiện, nhìn nàng ta đứng trên lưng cự côn, nhìn nàng ta khiển trách mọi người, chỉ thấy bộ dạng của nàng ta vẫn như trước, dường như không hề có chút thay đổi nào, quần áo trên người bị nước biển làm ướt, lộ ra dáng người thon dài, tóc ướt sũng, có mấy sợi còn bết trên trán, trong ánh mắt lại giống như có sao sáng, khi tức giận vẫn mang theo nét cười.
Mà khi nàng ta quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với mình, quả thật là rất trong sáng.
Khẽ thở phào, hắn chắp tay nói:
- Phi Linh sư muội!
Các tu sĩ chung quanh nhìn thấy một màn này, nghe đối thoại của bọn họ, sắc mặt đều giống như thấy quỷ.
Thế này rốt cuộc là sao, vì sao bọn họ lại gọi nhau là sư huynh muội?
Một đệ tử hàn môn đến từ tiểu tiên môn của Vân Châu, một người là thiên chi kiêu nữ đứng trên lưng cự côn, bất kể là như thế nào, hai người này đều không có điểm chung nào cả, nhưng có ai ngờ, lúc bọn họ đã chuẩn bị xuất thủ, không ngờ là vị thiên chi kiêu nữ này chạy tới giải vây cho hắn, hơn nữa bầu không khí khiến người ta cảm thấy cổ quái giữa hai người này rốt cuộc là sao?
Trong lòng nhất thời kinh ngạc không hiểu, bất kể là như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Chỉ cảm thấy một màn này quá ly kỳ, thủy chung khiến người ta có một loại cảm giác không chân thực.
Tu sĩ họ Lục kia trong lòng hoảng sợ bất định, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí, tiến lên một bước.
Chắp tay thi lễ với nữ tử trên lưng côn, cười nói:
- Vong...
- Đừng nói gì cả!
Lạc Phi Linh quay đầu lườm hắn một cái, vẻ mặt giận dữ, hung hăng nhìn quét qua họ:
- Chuyện các ngươi bắt nạt Phương Nguyên sư huynh của ta, ta đã nhớ kỹ, các ngươi chờ đó, sau này sẽ tố cáo các ngươi...
Sắc mặt tu sĩ họ Lục lập tức trở nên vô cùng khó coi, còn lờ mờ có chút lo lắng.
Mà Lạc Phi Linh thì lại nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, theo ta ra biển chơi đi!
Lúc này Phương Nguyên cũng chẳng muốn nghĩ gì khác, gật đầu, nói:
- Được!
Nói xong nhẹ nhàng cất bước, đi lên trong không trung.
Cự côn đó thấy Phương Nguyên bay lên, dường như có chút không vui, thân thể khẽ động, thân thể nó quá khổng lồ, vừa khẽ động như vậy, toàn bộ tiểu đảo cũng đều lay động theo, giống như động đất, khiến người hầu và người tu hành trên đảo giật nảy mình.
- Thành thật chút cho ta, chuyện làm ướt quần áo của ta ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!
Lạc Phi Linh tức giận, lại giẫm cho cự côn này một cước.
Cự côn chớp chớp mắt, bộ dạng có chút ủy khuất, liền để mặc Phương Nguyên đứng trên lưng nó.
- Lần này không được chìm xuống nước nữa!
Lạc Phi Linh dặn cự côn một tiếng, sau đó cười nói:
- Đi thôi!
Cự côn thở mạnh một hơi, chậm rãi lui về phía sau, khi lui đến không gian đủ lớn, mới chậm rãi quay người, vỗ đuôi trong biển, dấy lên sóng to mấy trăm trượng, thân hình to lớn như vậy, giống như một tiểu đảo di động, nhìn thì chậm chạp, kì thực lại cực nhanh bơi vào sâu trong hải vực phía nam, Lạc Phi Linh và Phương Nguyên trên lưng côn thì rất nhanh liền biến thành hai điểm nhỏ.
Nhìn cự côn đi xa, các tu sĩ trong sân trầm mặc rất lâu.
- Chuyện này phải báo với lão tổ tông!
Qua rất lâu, tu sĩ họ Lục kia mới phá vỡ yên lặng, nói:
- Xem ra phải thay đổi thái độ đối với người này rồi!
...
Biển xanh vô biên, sóng to quay cuồng!
Chung quanh không nhìn thấy đảo, cũng không nhìn thấy người, chỉ có Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.
Cự côn lười biếng nổi trên mặt biển, giống như một tòa tiểu đảo chân chính, chỉ thỉnh thoảng có tiếng thở, mặt đất liền hơi nhấp nhô, hai người ngồi xếp bằng trên lưng cự côn, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ, bên trên bày hoa quả tươi, một bầu rượu, còn có hai chén rượu nho nhỏ, Lạc Phi Linh ân cần châm rượu cho Phương Nguyên, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn hắn.
- Sao sao?
Vừa thấy Phương Nguyên uống vào, liền vội vàng hỏi.
Phương Nguyên hơi dừng lại một thoáng, qua hồi lâu mới từ từ thở ra, nói:
- Chua!
Lạc Phi Linh lập tức có chút kinh ngạc, tự rót cho mình một chén, uống một ngụm, cũng chua tới nhăn mặt, qua một lúc mới nói:
- Không ngờ lại chua thật, nhưng ta đã mời tới sư phó ủ rượu giỏi nhất Hải Châu, mỗi ngày đều chuốc say họ để hỏi bí phương, sau đó lại chọn quả của Bích Văn Quả Thụ ba năm chín một lần, sương sớm của Thanh Phương Thảo chảy ra sáng sớm, còn có đàn hương dưới đáy biển, sữa ong chúa của Thiên Nam, Tuyết Ngọc Tủy từ phía tây... Rất nhiều rất nhiều thứ, nấu hơn một trăm lần mới ủ ra được.