Chương 1179: Trên biển ôn chuyện xưa (2)
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ:
- Có thể sử dụng nhiều thứ tốt như vậy lại ủ ra rượu chua loét thế này, cũng coi như là một loại thiên phú nhỉ?
Lạc Phi Linh có chút bất đắc dĩ, muốn thu hồi bầu rượu.
Phương Nguyên lại cầm lên, nói:
- Không cần, vừa hay bình lần trước vừa uống hết rồi!
Lạc Phi Linh kinh ngạc nói:
- Hai mươi năm mới uống hết à?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc:
- Hai mươi năm á?
Lạc Phi Linh nói:
- Mười chín năm mấy tháng, cũng có thể tính là hai mươi năm rồi!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Đã lâu vậy rồi cơ à, ngươi vẫn ổn chứ?
Lạc Phi Linh thở dài, bấm đầu ngón tay tính toán:
- Cũng chẳng có gì mà ổn với không ổn cả, nhưng buồn lắm!
- Mỗi ngày trừ tu hành ra thì chính là nghiên cứu xem ủ rượu như thế nào, Cửu cô nói ngươi thích đọc sách như vậy, thế là ta cũng học theo ngươi, ép bản thân mỗi ngày phải đọc sách nửa canh giờ, kiên trì được mấy tháng...
- Về sau vẫn cảm thấy nhàm chán, sau khi có chút tu vi liền tới hải vực Thiên Nam chơi, nơi đó có một con yêu long, bị móc vàng treo trong vực sâu, ta mất hai năm thời gian cuối cùng cũng dạy nó dùng thổ ngữ Vân Châu để nói chuyện, còn có đáy biển phía tây có một con rùa rất to, nằm chổng vó lên trời rất nhiều năm rồi, ta mất bao công sức mới lật được nó lại.
Nàng ta vừa nói liền rất vui vẻ, mặt mày hớn hở.
Phương Nguyên chỉ ở bên cạnh uống rượu chua, lẳng lặng nghe nàng ta kể chuyện, thỉnh thoảng lại nhíu mày bởi vì rượu chua quá.
- Có điều vui vẻ không được mấy ngày, lại cảm thấy rất buồn chán, lão tổ tông nói ta nên tu hành cho tốt, nhưng tu hành lại cảm thấy không thú vị, quá nhàm chán, khi đó ta nghe nói ngươi đoạt được sáu chức quán quân trên đại đạo lục khảo...
Phương Nguyên cắt ngang nàng ta, nói:
- Bốn thôi, có hai cái còn lại là người ngoài nói đùa!
Lạc Phi Linh lắc đầu, nói:
- Rõ ràng chính là sáu mà!
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ, không ngắt lời nàng ta nữa, sáu thì sáu.
Lúc này Lạc Phi Linh mới bật cười, nói:
- Ta biết sau khi thi xong, ngươi nhất định sẽ về Thanh Dương Tông, liền cũng muốn lén tới tìm ngươi, nhưng cô cô nói nếu ta đã trở lại, vậy thì không thể lại đi tìm ngươi nữa, phải đợi ngươi đến tìm ta, nhưng ta không muốn, cứ muốn tìm ngươi, về sau lại nghe nói ngươi bị Tiên Minh trừng phạt, không thể vào Côn Luân Sơn, ta liền trộm một quyển thiên công trong nhà, lén chạy tới tìm ngươi, kết quả còn chưa chạy đến Phách Hạ Châu đã bị cô cô bắt về...
- Trộm thiên công, chạy tới cho ta...
Phương Nguyên nghe vậy có chút trố mắt đứng nhìn, không ngờ mình còn suýt nữa có được tạo hóa này.
Lạc Phi Linh vừa nói đến đây, dường như có chút tức giận:
- Lần này cô cô bắt ta về, ta rất tức giận, lại bỏ ra công sức để khổ tu, vất vả lắm mới kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, cảm thấy nàng ta nhất định sẽ không bắt được ta nữa, nghe nói ngươi lúc ấy đang ở Tuyết Nguyên, liền lại thử lén lút lẻn ra ngoài, kết quả còn chưa rời khỏi Hải Châu đã bị lão tổ tông tự tay bắt về.
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng thật sự có chút bất đắc dĩ, không nhịn được mỉm cười một tiếng.
Lạc Phi Linh lập tức vô cùng không hài lòng nhìn hắn:
- Ta bị cấm túc mấy tháng, ngươi không ngờ còn cười?
Phương Nguyên cười nói:
- Bị bắt về cũng là chuyện tốt, gió tuyết trên Tuyết Nguyên rất đáng sợ, ngươi không chịu nổi đâu!
- Ta không sợ...
Lạc Phi Linh nói đến đây, liền có chút tò mò quan sát Phương Nguyên, nói:
- Ngươi thì sao, mấy năm nay sống thế nào?
Nói xong, hơi dừng lại một chút, nói nhỏ:
- Có phải chịu nhiều đau khổ không?
Phương Nguyên cười cười, có thể nhìn ra vẻ lo lắng trong đáy mắt nàng ta, liền cười nói:
- Ta vẫn tốt, vận khí luôn không tồi, lúc trước được Cửu cô chỉ điểm, tới Phách Hạ Châu tìm được một quyển thần pháp, về sau lại tới Kim gia ở Phách Hạ Châu Thiên Lai Thành một chuyến, bổ toàn lôi pháp, cũng kết thành Tử Đan, rồi tới về sau đến Vấn Đạo Sơn tham gia đại đạo lục khảo, tuy gặp chút trắc trở, nhưng lại có không ít người giúp ta, cũng giải quyết thuận lợi, tới về sau, bởi vì cường hành giết một ác nhân, không thể vào Côn Luân, nhưng dưới sự trợ giúp của Lang Gia Các, vẫn tìm được một con đường, lại tới Tuyết Nguyên một chuyến, cuối cùng thuận lợi trở về, cũng thành công tu thành Chí Tôn Nguyên Anh!
Hắn nói rất đơn giản, cũng rất bình thản, giống như chuyện gặp phải nhiều năm qua quả thật là rất bình thường.
Lạc Phi Linh tay chống cằm, lẳng lặng lắng nghe, vô cùng nhập thần.
- Còn nữa, sư huynh dáng người to con của ngươi...
Phương Nguyên kể rất nhanh, mấy câu là xong, Lạc Phi Linh lại chưa tận hứng, không ngừng hỏi.
Phương Nguyên cười nói:
- Ngươi là nói Quan Ngạo sư huynh à, chúng ta cùng nhau lăn lộn rất lâu, nhưng về sau hắn có cơ hội tốt hơn, ta liền bảo hắn đi bái một vị sư phó, hiện giờ hiện giờ cũng coi như là truyền nhân của Côn Luân Sơn, cũng không biết hiện tại sống có tốt không?
- Lúc ấy ta đã biết hắn rất lợi hại mà!
Lạc Phi Linh cười tới híp cả mắt:
- Còn nữa, vị Tôn sư huynh nói chuyện rất vui kia thì sao?
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ:
- Khi ta tham gia đại đạo lục khảo cũng từng gặp hắn, hiện tại hắn đã tìm được một vị đạo lữ, là thiếu chưởng quỹ của Luyện Phong Hào, nghe nói rất dữ dằn, nhưng Tôn quản sự nhìn thì cũng rất vui vẻ, có điều sau khi vào Tuyết Nguyên, ta không biết hắn đã đi đâu, lúc trước hắn từng nói với ta là muốn đi làm một đại sự, không biết hiện giờ đã làm thành chưa...