Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1180 - Chương 1180: Hồng Thiên Hội (1)

Chương 1180: Hồng Thiên Hội (1)
- Yên tâm đi, bản sự của hắn rất lớn!

Lạc Phi Linh cười hì hì, lại hỏi:

- Lúc trước ngươi về Thanh Dương Tông, hiện tại ở đó có tốt không?

Phương Nguyên kể lại chuyện của Thanh Dương Tông hiện giờ cho nàng ta nghe, nhìn ra được, Lạc Phi Linh thực sự rất thích, có lẽ là nàng ta bình thường sống ở đây quá ngột ngạt, nghe thấy bất kỳ chuyện gì ở bên ngoài cũng đều cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị.

- Đúng rồi, con Bạch Miêu đó thì sao?

Có điều, cuối cùng nói đến cuối cùng, nàng ta lại bỗng nhiên nhớ tới một việc, biểu cảm dường như có chút oán hận, nhăn mặt nhăn mũi nói:

- Chính là con Bạch Miêu vừa béo lại vừa lười đó, ta vẫn nhớ rõ nó, lúc ấy ở Ma Tức Hồ, nó còn cắn ta một cái.

- Bạch Miêu...

Nói đến vấn đề này, Phương Nguyên lại có chút xấu hổ:

- Chạy mất rồi...

...

Cũng vào lúc Phương Nguyên và Lạc Phi Linh vừa nói vừa cười trên lưng cự côn, lúc này ở phía tây hải vực vô biên, trên một hòn đảo cách chừng ngàn dặm, trong một nhà trúc tinh xảo, cũng đang có một vị nữ tử ăn mặc như đạo cô nhìn thủy kính trước mặt, bên cạnh nàng ta còn có bốn năm nữ tử mặc phục sức khác nhau đang lo lắng chờ đợi, ngươi đùn ta đẩy, không ngừng hỏi:

- Thế nào, thế nào rồi?

Nữ tử ăn mặc như đạo cô đó có chút khinh thường bĩu môi, nói:

- Sặc, tay còn chả nắm!

Cảm giác này không thay đổi...

Trên lưng cự côn, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nói chuyện với nhau, nói rất nhiều thứ, người cũ vật cũ, sự tu hành của bản thân... phần lớn là nói những điều vô dụng, nhưng hai người lại có cảm giác không biết mệt.

Có một số nội dung, thậm chí còn nói mấy lần, nhưng vẫn nói một cách rất có hứng thú.

Cho tới khi mặt trời ngả về đằng tây, trong thiên không phía tây cũng treo lên một mảng rặng mây đỏ tươi mới, hai người mới ngừng lại, Lạc Phi Linh đá giầy, đi tới bên kia lưng của côn mà ngồi, đôi chân bóng loáng thò xuống nước biển.

Phương Nguyên nhìn, lặng lẽ bắn ra một đạo pháp lực, đỡ lấy đôi giày đã bị nàng ta đá ngả đá nghiêng.

Ánh nắng chiều phía tây và phía nam, một sáng một tối, tia sáng đan vào nhau, ánh lên bóng lưng vô cùng đẹp mắt của Lạc Phi Linh.

Phương Nguyên vẫn ngồi thẳng trước bàn, nhìn bóng lưng của Lạc Phi Linh, cảm thấy rất vui.

Tu hành nhiều năm như vậy, hắn liều mạng giống như sau lưng có quỷ đuổi theo, đã bao giờ nhàn hạ đâu?

Mà một phần nhàn hạ và thả lỏng, không lo tới chuyện tu hành này lại tới vừa hay.

Nhưng nhìn bóng lưng của Lạc Phi Linh, cảm thụ được phần thoải mái này, Phương Nguyên lại vẫn chủ động phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này, sau khi hắn trầm mặc hồi lâu, nhìn Lạc Phi Linh đang đá nước vui đùa, nói:

- Cảm giác như vậy có thể tiếp tục không?

Lạc Phi Linh quay đầu, nhìn hắn một cái, cười nói:

- Đương nhiên rồi!

Nhìn bộ dạng cười tươi như hoa của nàng ta, trong lòng Phương Nguyên cũng khẽ thả lỏng:

- Như vậy thì tốt, kỳ thật trước khi ta tới Nam Hải, trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, một tia đỏ ở chân trời vẫn khiến lòng ta không yên, không biết là hung hay cát.

Hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói:

- Lạc sư muội, sau khi hồng quang này xuất hiện, ngươi có phiền phức gì không?

- Hả?

Lạc Phi Linh quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó cười nói:

- Nam Hải chính là địa bàn của ta, sao ta lại có phiền phức?

Phương Nguyên chậm rãi gật đầu, chỉ là cảm xúc trong lòng có chút không yên.

Hắn không biết là thứ gì khiến lòng mình bất an, có lẽ là lúc trước Lạc Phi Linh nhất định muốn hắn tới Nam Hải?

Hay là giấc mộng kỳ quái ở Ô Trì Quốc lúc trước?

Lạc Phi Linh cũng nhìn về phía chân trời phía nam, một lát sau mới nói:

- Kỳ thật khi một tia hồng quang này xuất hiện, đại biểu cho Nam Hải Hồng Thiên Hội sắp bắt đầu, đây là thịnh hội thế gian ba ngàn năm một lần, không biết có bao nhiêu đại nhân vật trong truyền thuyết đều tới, cùng thương nghị việc độ đại kiếp, mà một tia đỏ ở thiên không phía nam này tuy nhìn thì rất đẹp, nhưng kỳ thật...

Sắc mặt nàng ta hơi ảm đạm, một lát sau mới thấp giọng nói:

- Hồng quang đầy trời cũng đại biểu cho đại kiếp sắp tới rồi!

- Đại kiếp sắp tới?

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ.

Về chuyện đại kiếp buông xuống đã lưu truyền rất nhiều năm.

Mười năm trước khi hắn chưa vào sâu trong Tuyết Nguyên, đã có truyền thuyết đại kiếp này sắp tới, nhưng hắn ở trong Tuyết Nguyên, khô thủ mười năm, đại kiếp không ngờ vẫn ở tương lai, mà hiện giờ, nếu trời Nam Hải biến thành màu đỏ, cuối cùng vẫn chờ tới một ngày này à?

- Kỳ thật, theo như ghi chép trước kia, đại kiếp đã sớm nên tới rồi!

Thanh âm của Lạc Phi Linh khi nhắc tới vấn đề này dường như cũng lộ ra có chút trầm trọng, nàng ta nói:

- Chỉ là, Tiên Minh đã làm rất nhiều chuyện, làm chậm sự tiến tới của đại kiếp, bởi vậy cho tới hiện tại, trận đại kiếp này mới bắt đầu có dấu hiệu hàng lâm!

Phương Nguyên nhíu mày, nói:

- Ta cũng có nghe nói về chuyện này, nhưng ta rất hiếu kỳ, Tiên Minh là làm chậm đại kiếp như thế nào?

Lạc Phi Linh lắc lắc đầu, nói:

- Những thứ này ta không hiểu, đại khái chỉ có Thánh Nhân của Tiên Minh và các lão tổ tông mới biết!

Cau mày ngẫm nghĩ, nói:

- Có điều Thiên Nguyên nhiều đời đối kháng đại kiếp, nhiều năm như vậy trôi qua, ít nhiều cũng có một số lĩnh ngộ và kinh nghiệm, làm chậm đại kiếp chắc không khó, bắt đầu từ kiếp nguyên đầu tiên, sinh linh Thiên Nguyên đã tích lũy vô số kinh nghiệm về đại kiếp, còn có rất nhiều người bỏ ra cả đời để nghiên cứu bí mật đại kiếp xuất hiện và phương pháp chống cự đại kiếp, nhiều đời trôi qua, kỳ tài lớp lớp, thiên kiêu quật khởi, lo lắng hết lòng vì đối kháng đại kiếp, sao có thể không có hiệu quả?
Bình Luận (0)
Comment