Chương 1181: Hồng Thiên Hội (2)
Phương Nguyên nghe nàng ta nói vậy, cũng thầm gật đầu.
Lạc Phi Linh, nói đến đây lại thở dài:
- Chỉ là sinh linh Thiên Nguyên vận khí quá kém!
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nhìn về phía nàng ta.
Lạc Phi Linh nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có nghe nói không, kỳ thật năm đó cao thủ các tộc tề tụ Côn Luân Sơn, nghiên cứu phương pháp tiêu diệt vĩnh viễn đại kiếp, là bởi vì bọn họ cảm thấy Thiên Nguyên đã nắm giữ đủ nội tình, có thể giải quyết vấn đề đại kiếp một cách vĩnh viễn, nhưng lại không ngờ rằng, mười năm tham ngộ, cuối cùng chỉ nghênh đón một hồi đại biến, tất cả mọi người đều chết trong trường hạo kiếp đó, đồng thời bị hủy diệt còn có các loại tâm huyết nghiên cứu đại kiếp của các tiền bối, cùng với kết quả nguồn gốc đại kiếp xuất hiện mà bọn họ thôi diễn ra.
- Mà cuối cùng, còn lại chỉ có một số điển tịch không trọn vẹn và các loại phương pháp khó phân biệt thật giả!
Nghe thấy những lời này, Phương Nguyên hơi trầm ngâm.
Hắn sao lại không biết đại sự có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa đối với Thiên Nguyên này?
Nhìn về phía một tia đỏ ở chân trời phía nam, tâm tình lộ ra có chút trầm trọng, hắn biết địa vị của Lạc Phi Linh phi phàm, biết rất nhiều chuyện mà mình không biết, bởi vậy sau khi do dự một thoáng, nói:
- Thiên Nguyên hiện tại có mấy phần khả năng vượt qua được đại kiếp?
Lạc Phi Linh nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu không có biến cố ngàn năm trước, vốn là nắm chắc vượt qua được, nhưng hiện tại...
Nàng ta theo bản năng xòe ngón tay ra, sau đó cười khổ nói:
- Chỉ là một hồi đại kiếp đó, thế gian đã tổn thất bảy thành đại tu, những người đó hoặc là vẫn sống sót từ kiếp nguyên trước, hoặc là dùng hai ngàn năm trưởng thành ở kiếp nguyên này, trở thành hạng người thần thông cái thế, kinh tài tuyệt diễm, kết quả bởi vì trường hạo kiếp đó mà tổn thất toàn bộ, hiện giờ mới trôi qua một ngàn năm, tuy Tiên Minh vẫn đang cực lực bồi dưỡng cao thủ, khiến người có tiềm lực tận hết khả năng trưởng thành, mà theo đại kiếp tới gần, thế gian cũng quả thật xuất hiện không ít Tiên Miêu, nhưng dù sao cũng mới được một ngàn năm, một ngàn năm ngắn ngủi, sao có thể bù đắp được tổn thất đó?
Không khí lộ ra có chút trầm trọng.
Cho dù là Phương Nguyên và Lạc Phi Linh hiện giờ, tu vi đều đã rất sâu, nhưng ở trước mặt đại thế này vẫn lộ ra rất nhỏ bé.
Nhắc tới vấn đề này, liền cảm thấy trong lòng vô cùng áp lực.
Phương Nguyên qua rất lâu, đột nhiên hỏi một vấn đề:
- Ngươi nói xem, bên trong Đạo Nguyên Chân Giải, thực sự giải quyết được bí mật đại kiếp chăng?
Ngàn năm trước, trường hạo kiếp đó cũng không phải không có kết quả.
Mà kết quả đó tất nhiên chính là Đạo Nguyên Chân Giải được xưng là ghi lại cách giải quyết đại kiếp.
Lúc đầu các tu sĩ thế gian đều tin truyền thuyết đó là thật, nhưng tới về sau lại không có ngoại lệ, đều cho đó là giả.
Phương Nguyên biết Đạo Nguyên Chân Giải không phải là giả, nhưng hắn cũng không biết nên đối kháng đại kiếp như thế nào.
Lạc Phi Linh nghe vậy cũng ra sức gật đầu, nói:
- Đúng đúng, thế nhân đều nói bên trong Đạo Nguyên Chân Giải có bí mật giải quyết đại kiếp, lại một mực không ai nhìn thấu, ngay cả người như lão tổ tông cũng nghĩ không thông, ta nghe bọn Cửu cô nói, trên đời này, chỉ có một người tự xưng là Hắc Ám Chi Chủ đọc hiểu Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng việc hắn làm lại ngược với Tiên Minh...
Vừa nói vừa nhíu mày:
- Tiên Minh chỉ muốn đối kháng đại kiếp, nhưng người đó lại giống như đang đợi đại kiếp hàng!
Phương Nguyên nhíu mày, suy nghĩ rất lâu, mới nói:
- Ngươi cảm thấy người này thật sự có thể xem hiểu Đạo Nguyên Chân Giải à?
- Không biết...
Lạc Phi Linh lắc đầu thở dài:
- Người này rất thần bí, Tiên Minh vẫn luôn muốn trao đổi với hắn, nhưng đều thất bại, không lâu trước bốn vị Thánh Nhân liên thủ tới Ma Biên, muốn tìm hắn, kết quả đều thất bại, ài, người thường thật sự khó có thể nghĩ thông suốt, người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì sao hắn muốn diệt thế, không ngờ còn được nhiều người ủng hộ như vậy?
Phương Nguyên suy nghĩ rất lâu, lại khó mà nghĩ thông được, ngược lại lòng đầy nghi hoặc.
Qua rất lâu, hắn mới thấp giọng nói:
- Đại kiếp sắp hàng lâm, các loại yêu ma quỷ quái đều chui ra.
Lạc Phi Linh nghe cũng ra sức gật đầu, bỗng nhiên cười tủm tỉm nhìn Phương Nguyên, nói:
- Nhưng cũng may có người như ngươi, ta cũng có nghe nói việc ngươi lúc ấy làm ở Tuyết Nguyên, đúng là hả giận, lúc ấy lão tổ tông nghe nói chuyện những thế gia đó muốn làm, tức tới hất đổ cả tách trà, nói những người đó đúng là không biết sống chết, Hồng Thiên Hội lần này, những người đó vốn có tư cách vào vào khách điện được tôn trọng nhất của Nam Hải, nhưng lão tổ tông lại chỉ bảo họ thủ ở ngoại vi hải vực !
Nhìn nàng ta cười tới híp cả mắt, trong lòng Phương Nguyên cũng cảm thấy trấn an.
- Việc này luôn có người phải làm!
Qua một lúc, hắn mới cười nói:
- không thể để những kẻ ngu xuẩn này phá hủy thế giới của chúng ta.
Lạc Phi Linh quay đầu nhìn hắn, mắt chớp chớp.
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, sờ sờ mặt mình, nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu.
Lạc Phi Linh cười khà khà, nói:
- Khi ngươi nói những lời này thực sự trông rất đẹp trai!
Phương Nguyên cười khổ bất đắc dĩ, thầm nghĩ khó mà nắm bắt được suy nghĩ của nàng ta.
Lạc Phi Linh nhảy lên, đi giày vào, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đừng nói những chuyện không thú vị này nữa, những đại sự này trên Hồng Thiên Hội tự nhiên sẽ có người thảo luận, chúng ta hiện tại còn nhỏ, cứ nghe bọn họ phân phó là được, hiện giờ cách Hồng Thiên Hội còn có mấy ngày, ngươi khó khăn lắm mới đến Nam Hải, ta dẫn ngươi đi chơi, ngươi muốn đi đâu?