Chương 1182: Cự quy vạn dặm (1)
Phương Nguyên cũng cười cười gật đầu, thấy Lạc Phi Linh hỏi vậy liền trầm ngâm một chút, nói:
- Nam Hải có Tàng Kinh Điện không?
Ánh mắt Lạc Phi Linh lập tức trở nên cổ quái, nhìn hắn.
Phương Nguyên có chút ngượng ngùng, nói:
- Chẳng lẽ người ngoài không thể tùy tiện vào đó à?
Lạc Phi Linh nói:
- Ngươi khó khăn lắm mới tới Nam Hải, không ngờ lại muốn đến Tàng Kinh Điện đọc sách?
Lại có chút bất mãn, nói:
- Ta muốn dẫn ngươi tới đáy biển xem rùa lớn!
Phương Nguyên cũng cười cười ngượng ngùng, đứng lên, nói:
- Vậy đi xem rùa lớn trước!
Lạc Phi Linh lập tức há miệng cười vui vẻ.
Phương Nguyên lại không nhịn được hỏi:
- Nhưng liệu ta có được vào Tàng Kinh Điện của Nam Hải không?
Biển xanh cùng cực, bay lên trời xanh.
Nếu Hồng Thiên Hội còn mấy ngày nữa mới bắt đầu, Phương Nguyên tất nhiên cứ yên tâm du lịch Nam Hải cùng Lạc Phi Linh.
Hắn sinh ra ở Vân Châu, đi qua Phách Hạ Châu, đi qua Trung Châu, cũng từng tới Tuyết Nguyên tuyết trắng tung bay, chỉ mỗi biển là chưa tới.
Phen này lần đầu tiên được nhìn thấy sóng biển vô biên mãnh liệt, trong lòng cũng cảm thấy mới lạ không thôi, lại thêm có Lạc Phi Linh ở bên cạnh, diệu ngữ giảng giải, dẫn hắn hắn lãnh hội phong cảnh trên biển, tất nhiên cũng có một phen phong vị khác, cũng khiến cho Phương Nguyên cảm nhận được một loại thể nghiệm trước kia chưa từng có, trực giác lưu luyến quên về.
Cự côn lúc này đã biến thành to mấy trượng, giống như một con thuyền nhỏ, theo như Lạc Phi Linh nói, côn này chính là huyết duệ của thần bằng thượng cổ, có thể lớn có thể nhỏ, con cự côn này chưa trưởng thành, bình thường vốn cũng chỉ to chừng này, lúc trước cố ý để cự côn biến thành to như tiểu đảo rồi hiện thân, vốn là để hù dọa mấy truyền nhân của Côn Luân Sơn, làm sẵn chỗ dựa cho Phương Nguyên.
Có thần thú này bơi lội trên biển, tất nhiên vô cùng tiện lợi, hai người đuổi sóng biển, ngắm hoàng hôn, bắt cá tiên, giẫm cỏ biển, chui vào đáy biển, ngắm cá năm màu, trốn lên trời cao, nhìn biển rộng bát ngát, mấy ngày trôi qua, chơi vô cùng tận hứng.
Theo Lạc Phi Linh tiến vào hải vực sâu trong Nam Hải, Phương Nguyên cũng nhìn thấy giao long mà nàng ta nói, lại thấy nó ở trong một hải uyên sâu không thấy đáy, bị một cái móc câu găm trên vách đá, nửa thân trên lơ lửng trong không trung, chỉ có miệng và một móng vuốt là có thể hơi động đậy, nửa thân dưới lại ngâm trong dung dịch màu vàng chói mắt, lúc nào cũng bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt, khi Phương Nguyên thấy nó, nó đang há to miệng chờ cá ở chung quanh bơi vào trong miệng.
- Đến rồi à, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, ta ở đây chờ tới hai mắt đăm đăm rồi.
Vừa thấy Phương Nguyên và Lạc Phi Linh tay trong tay chìm xuống hải uyên, giao long đó lập tức trở nên hưng phấn, miệng vừa động, cá vừa sắp tiến vào miệng nó lập tức đều chạy mất, nó cũng không quan tâm, chỉ tề mi lộng nhãn nhìn Lạc Phi Linh, kêu lên:
- Khi nào thì thả ta ra, ngươi nói mà không giữ lời, ta đã bị treo ở đây mấy ngàn năm rồi.
Phương Nguyên nghe vậy có chút nghẹn lời, thầm nghĩ:
- Thổ ngữ Vân Châu này nói giống thật.
Lạc Phi Linh nghe vậy thì vui lắm, cười nói:
- Ta đã nói tất nhiên là giữ lời, lần trước đã bảo với lão tổ tông, bà ta nói ngươi phạm sai lầm không nhỏ, chỉ cần ngươi đáp ứng ra ngoài học tốt, nhiều nhất chỉ treo ngươi trăm năm là sẽ thu hồi móc vàng.
Giao long nghe vậy liền nhíu mày:
- Ta đã đáp ứng ra ngoài nhất định sẽ học ngoan, có thể miễn trăm năm đó đi không?
Lạc Phi Linh cười nói:
- Nhìn ngươi thế này, nói ngoan ngoãn thì có ai tin không?
Giao long đó không lên tiếng, con ngươi đảo mấy vòng, nhìn về phía Phương Nguyên, quan sát từ trên xuống dưới, nói:
- Thằng nhóc này là ai vậy?
Phương Nguyên thở dài bất đắc dĩ, nói:
- Người Vân Châu, người sinh ra và lớn lên ở Vân Châu!
Giao long đó vừa nghe Phương Nguyên nói vậy liền vui lắm, vội nói:
- Đồng hương đồng hương, mau bắt cho ta mấy con cá đi!
Lạc Phi Linh cười nói:
- Tên này thô lỗ, Phương Nguyên sư huynh đừng để ý đến hắn!
Giao long đó bật cười, nói:
- Biết sao được, nhìn tiểu ca này là biết người có thiện tâm, nữ xinh nam tốt, đứng chung với nhau, càng nhìn càng thuận mắt, ông trời nặn ra một đôi tiểu oa nhi!
Lạc Phi Linh nghe thấy những lời này, lòng hoa nở rộ, cười nói:
- Vậy ngươi chờ chút, ta đi bắt cá cho ngươi!
Nói xong liền thi triển một đạo pháp lực, nước biển chung quanh trào ra, một vằn nước khuếch tán ra chung quanh, đám cá đang bơi chẳng phân biệt được đông tây nam bắc, đều kết đàn bơi tới, giao long vội vàng há to miệng, từng đống cá chui vào miệng nó, giao long ăn tới giãn mày giãn mặt, không tới một lúc, bụng nó đã phình lên.
- Đừng quên cầu tình cho ta.
- Nhớ rằng ta ra ngoài nhất định sẽ học tốt...
- ...
- ...
Khi Lạc Phi Linh và Phương Nguyên rời khỏi, giao long này vẫn còn vung vẩy cái móng vuốt duy nhất có thể động đậy để nói lời từ biệt, lưu luyến lưu luyến.
- Giao long này vì sao lại bị treo ở đây?
Rời khỏi một mảng hải uyên này, Phương Nguyên vẫn cảm thấy có chút tò mò, hỏi Lạc Phi Linh.
Lạc Phi Linh nói:
- Cái này thì ngay cả ta cũng không rõ, hình như là chuyện từ kiếp nguyên trước, nó gây sóng gió ở Nam Hải, kết quả bị đảo chủ của Vong Tình Đảo chúng ta lúc đó treo ở nơi này, về sau lại trải qua một hồi đại kiếp, quên bẵng đi nó, lúc đó ta nhàm chán quá, chơi trong hải vực này, trong lúc vô ý phát hiện ra nó, cũng nói một lần với lão tổ tông!
Phương Nguyên cười nói:
- Vậy ý của lão tổ tông các ngươi thế nào?