Chương 1183: Cự quy vạn dặm (2)
Lạc Phi Linh cười nói:
- Lão tổ tông nói muốn bắt nó về nấu canh, ta cũng không dám nói với bà ta vị trí chính xác của giao long này!
Phương Nguyên nghe liền toát mồ hôi.
Thế gian chân long hiếm thấy, giao long lại vô số, mà con giao long này bị treo trong hải uyên mấy ngàn năm, cả ngày chịu khổ bị nham thạch nóng chảy thiêu đốt, vẫn có tinh thần học thổ ngữ Vân Châu, có thể thấy được thực lực vô cùng mạnh mẽ, tuyệt không phải giao long tầm thường có thể sánh bằng, theo Phương Nguyên nghĩ, tuy nó nhìn thì giống như giao long, nói không chừng trên cảnh giới lại cao hơn giao long, khó có thể tưởng tượng cảnh giới thực sự.
- Phương Nguyên sư huynh, ta dẫn ngươi đi xem con rùa không lật được người đó!
Hứng thú của Lạc Phi Linh đang rất cao, vừa xem xong giao long liền muốn dẫn theo Phương Nguyên tới hải vực phía tây.
Phương Nguyên cũng cảm thấy hứng thú với con rùa lớn đó, hơn nữa Lạc Phi Linh chơi rất vui, giống như tiểu hài tử giới thiệu cho mình đồ chơi mà nàng ta cảm thấy thích thú nhất, đương nhiên không thể khiến nàng ta mất hứng, thế là liền gật đầu đáp ứng, đạp cự côn đi tới hải vực phía tây.
Đến biển sâu, vừa chuẩn bị lên đường, cự côn liền hiện ra bổn tướng, giống như tiểu đảo, đuôi xòe ra trong biển, dấy lên sóng to vô biên, thoáng cái đã vượt qua vài dặm đường, so với lăng không bay đi còn nhanh hơn, lập tức bơi tới hải vực phía tây, đi chừng một ngày đường trong biển rộng, cuối cùng tới một mảng hải vực sâu thẳm hắc ám, từ xa nhìn lại, có không ít đá ngầm.
- Chính là ở đây à?
Phương Nguyên có thể cảm thấy hải vực một mảng này dường như có một dòng khí tức như có như không, trong lòng khẽ động.
Lạc Phi Linh gật đầu, cười nói:
- Nơi này chỉ là đuôi của quy gia thôi, chúng ta đi tìm đầu của nó nói chuyện!
Nói xong vỗ vỗ cự côn cự côn, cự côn lập tức tách nước biển, tiến thẳng về phía trước.
Lại đi chừng một canh giờ, vượt qua mấy vạn dặm, Lạc Phi Linh mới phân biệt ra cảnh sắc chung quanh, cười cười đứng lên, nói:
- Đến rồi, Phương Nguyên sư huynh, chúng ta cùng xuống nói chuyện với quy gia đi!
Vừa nói vừa từ trên lưng côn nhảy xuống, chui vào trong nước biển.
Sắc mặt Phương Nguyên tái mét:
- Con rùa này to bao nhiêu vậy?
Trong lòng lo lắng, cũng vội vàng theo Lạc Phi Linh nhảy vào trong nước biển, tách ra sóng xanh chung quanh, dần dần trầm xuống, liền nhìn thấy dưới mặt biển này, không ngờ có một ngọn núi vô cùng to lớn, vừa nhìn một cái, không nhìn thấy giới hạn, lúc này Lạc Phi Linh đã hạ xuống trên núi đó, đang thi triển Tị Thủy Quyết lượt qua bờ biển, đứng trên núi hô to:
- Quy gia gia tỉnh lại đi!
Phương Nguyên cũng hạ xuống, nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc nói:
- Nơi này là ...
Lạc Phi Linh nói:
- Nơi này chính là đầu của quy gia!
Sắc mặt Phương Nguyên lại tái thêm mấy phần:
- Đầu mà to như vậy à?
Hắn quan sát một chút, liền phân biệt ra một chút dấu vết, chỉ thấy trong đáy biển này là một mảng đồi núi kéo dài, so với mặt đất bên cạnh thì cao hơn mấy chục dặm, lờ mờ trình hiện ra hình vòng tròn, chỉ là rùa này quá lớn, lớn đến căn bản không thể dùng ánh mắt để đo lường, Phương Nguyên đành phải vận dụng thần niệm cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, từ trong nước biển nhìn về phía trước.
Càng nhìn càng khiếp sợ, từ hình dáng cực lớn này cho thấy, con rùa này sợ là phải to tới mấy vạn dặm?
Đây là rùa sao?
Rõ ràng chính là một khối đại lục dưới đáy biển mà?
Ngay cả hình thể của cự côn ở trước mặt cự quy này cũng chỉ giống như ruồi bọ.
- Ái chà, quy gia lại đang ngủ rồi...
Lạc Phi Linh đứng trên núi gọi mấy tiếng, không thấy đáp lại, liền bơi đi, cười nói với Phương Nguyên:
- Phương Nguyên sư huynh, ta mất mười năm vẫn không giúp được quy gia lật người lại, hiện giờ ngươi vất vả lắm mới tới, chúng ta cùng nhau lật người giúp nó.
Phương Nguyên đang thầm ước đoán kích thước của con rùa này, không nhịn được cũng nổi lên lòng hăng hái, nói:
- Được, chúng ta thử xem!
Hai người cùng nhau chìm xuống, Lạc Phi Linh chỉ cho Phương Nguyên phương pháp mình từng thử, Phương Nguyên đi theo nàng ta, chìm xuống hải vực, quan sát mấy canh giờ, nói:
- Con rùa này quá lớn, thời gian bị lật lại rất lâu, hiện giờ mai rùa đã dính liền với đại địa, e là không ai có khí lực lớn như vậy giúp nó lật lại, chuyện rất khó làm.
Lạc Phi Linh nói:
- Ài, vậy phải làm sao bây giờ, quy gia cứ nằm mãi ở đây, thực sự rất đáng thương!
Phương Nguyên thấy biểu cảm mất mát của Lạc Phi Linh, trong lòng cũng có động lực, cân nhắc kỹ lại, nói:
- Bằng vào sức người thì khó có thể làm được, nhưng nếu ở chung quanh tìm được mấy chỗ quan khiếu, thiết lập đại trận, mượn lực lượng của đại trận, cũng chưa chắc đã không có khả năng...
Lạc Phi Linh nghe vậy vui lắm:
- Đi, chúng ta đi bày trận!
Phương Nguyên lại cùng Lạc Phi Linh chìm xuống, tìm kiếm một lúc trong đáy biển, thôi diễn rõ ràng các loại địa thế, tạm thời chọn mấy nơi quan khiếu, suy tính trận đồ, chỉ là tài liệu bày trận đã sớm tiêu hao hết trên Tuyết Nguyên, Lạc Phi Linh liền trực tiếp sai cự côn về đảo chở các loại tài liệu tới đây, bản thân thì cùng Phương Nguyên tiếp tục thôi diễn trận thế.
Đường đường là hai vị Chí Tôn Nguyên Anh, lại bỏ ra vô số tâm huyết ở đây giúp một con rùa già lật người, nói ra cũng là một chuyện nực cười, nhưng hai người đều cảm thấy rất vui, đợi mấy ngày, sau khi cự côn chở không ít tài liệu tới, không ngờ thực sự vô cùng nghiêm túc bố trí đại trận, lại thêm mấy ngày đã an bài thành hình mấy đạo trận hình, sau đó bắt đầu tu sửa từng chút từng chút.