Chương 1185: Bia đá thần bí (2)
Phương Nguyên nghe vậy, cười nói:
- Có phải không nhìn thấy không?
Lạc Phi Linh nói:
- Nhìn thấy rồi, bọn họ không phải giấu trong động của Cố Tùng thái sư bá à?
Phương Nguyên lập tức ngây ra một thoáng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Thầm nghĩ lúc ấy chư vị trưởng lão của Thanh Dương Tông coi trọng tảng đá này như vậy, quý như trân bảo. Khi đó cũng chỉ là đoán Lạc Phi Linh có thể là vì tảng đá đó mà tới, lập tức lưu tâm đề phòng, cho tới khi Lạc Phi Linh ly khai Thanh Dương Tông mới thở phào, hãy còn nghĩ lại mà sợ, nào ngờ được rằng, kỳ thật Lạc Phi Linh sớm đã lén lẻn vào xem tảng đá đó rồi.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại hỏi:
- Có tác dụng gì không?
Lạc Phi Linh lắc đầu, nói:
- Tác dụng không lớn, tảng đá của Thanh Dương Tông chỉ là mảnh vỡ, không có nhiều tác dụng!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:
- Vậy ngươi xem khối này thế nào?
Nói xong quay người chỉ một cái.
Lạc Phi Linh minh bạch ý tứ của Phương Nguyên, hơi nhíu mày, một luồng sáng đỏ phá trán mà ra, bay nhanh về phía trước, không bao lâu đã biến mất trong tầm nhìn, giống như đang tra xét chung quanh bia đá dưới lòng đất, sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng ngưng trọng, sau chừng thời gian một chén trà, mới thu hồi luồng sáng đỏ đó, kinh ngạc nói:
- Nơi này không ngờ cũng có một tấm bia đá?
Phương Nguyên gật đầu.
Tấm bia đá này to lớn như vậy, kỳ thật rất dễ phát hiện, chỉ có điều, một là vì đây là hải vực rất sâu, ít có người tới, hai là ở đây có một con cự quy, vừa có người tới, lập tức sẽ bị cự quy này hấp dẫn sự chú ý, thứ ba là bia này tồn tại đã lâu, sớm đã bị chôn dưới lòng đất, nếu không phải hắn vì giúp cự quy lật người, mới tra xét sơn mạch dưới lòng đất, chỉ sợ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của bia này.
- Ôi, đây là tấm thứ sáu rồi, lát nữa ta sẽ nói với lão tổ tông...
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Phi Linh cũng xuất hiện vẻ nghiêm túc hiếm có.
- Tấm thứ sáu?
Sắc mặt Phương Nguyên nghiêm lại, vội vàng hỏi Lạc Phi Linh.
Lạc Phi Linh gật đầu, nói:
- Đúng rồi, bia đá này rất thần bí, không biết xuất hiện trên thế gian từ lúc nào, ở Côn Luân Sơn có người thấy một tấm, truyền thuyết Đông Hoàng Sơn, một trong Thất Đại Thánh Địa cũng có một tấm, Cửu Trùng Thiên hình như cũng có một tấm, Tiên Minh nắm giữ một tấm, các nơi trên thế gian lại có một số mảnh vỡ của bia đá nằm rải rác, hiện giờ cộng thêm tấm này, chính là tấm thứ sáu...
Phương Nguyên nhíu mày nói:
- Nội dung trên bia này có hàm nghĩa gì?
Lạc Phi Linh trầm mặc một hồi, lắc đầu nói:
- Cái này thì ta cũng không biết, văn tự trên bia chính là chữ triện cổ, lại có người gọi là tiên văn, nhưng người nhận biết thực sự không nhiều lắm, cho nên cũng có người gọi là thiên thư, bia như vậy, gọi là Thiên Thư Bi, có người từng dựa vào bia này mà ngộ thiên công, cũng có người bởi vì bia này mà chết, tóm lại là rất quỷ dị, thuộc về một trong những bí ẩn của thế gian!
- Bí ẩn của thế gian à?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, nhất thời cũng nghĩ không thông.
Ngàn năm trước, trường hạo kiếp ở Côn Luân Sơn thực sự đã hủy diệt rất nhiều bí mật, trở thành bí ẩn.
- Tóm lại trước tiên nhớ kỹ nội dung trên bia đá này đã rồi nói sau.
Phương Nguyên đưa ra quyết định.
Lạc Phi Linh nói bia đá thế này đã xuất hiện sáu tấm trên thế gian, nhưng hắn lại chỉ thấy một tấm, không gian kỳ dị từ Thiên Lai Thành Kim gia tiến vào xem như là một tấm, ở trong Tuyết Nguyên lại có được một tấm, như vậy tính ra đã có tám tấm bia đá tồn tại.
Như vậy, còn có bia đá khác tồn tại hay không?
Mà những bia đá này có phải đại biểu cho gì đó không?
Trong lòng nghĩ như vậy, liền muốn dùng Thần Thức Lâm Ma, ghi nhớ nội dung trên bia đá, đột nhiên chung quanh nước biển cuồn cuộn, cát bụi bốc lên, hắn và Lạc Phi Linh vội vàng quay đầu, liền thấy ở nơi cực xa, dường như có hai ánh mắt đục ngầu đang nhìn tới.
Đồng thời còn có một giọng nói vô cùng già nua vang lên:
- Các ngươi...
Thanh âm đó cực trầm, cực chậm, cực già, giống như là từ mấy trăm năm trước từ từ truyền tới.
Lạc Phi Linh chờ tới bực mình, hưng phấn kêu lên:
- Quy gia gia, ngươi tỉnh lại rồi à?
- Cự quy tỉnh rồi?
Trong lòng Phương Nguyên cũng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn, hắn vận dụng thần thức, nháy mắt đã phá vô số trở ngại và cát bụi dưới đáy biển, nhìn ra ngoài ngàn dặm, liền thấy chỗ lão ô quy đó, trong một ngọn núi lớn, bùn đất rào rào rơi xuống, lộ ra hai con mắt cực lớn, nếu không phải hiện giờ ở cự ly xa như vậy, cũng không thể nhìn thấy toàn cảnh đầu của rùa này.
- Thì ra là...
Thanh âm của con rùa đó một lát sau mới lại nặng nề vang lên, dường như lưu ý đến chỗ Lạc Phi Linh.
- Là ta là ta!
Lạc Phi Linh hưng phấn gật đầu, chỉ vào Phương Nguyên nói:
- Lần này ta dẫn theo người lợi hại tới giúp ngươi lật mình.
- Ta...
Lão ô quy đó nghe vậy, chậm rãi mở miệng.
Lạc Phi Linh cười nói:
- Ngươi yên tâm, vị Phương Nguyên sư huynh này của ta vô cùng đáng tin, nhất định có thể giúp ngươi lật người!
Lão ô quy tiếp tục chậm rãi nói:
- ... Nằm...
Lạc Phi Linh nói:
- Nằm lâu như vậy, có phải rất mệt không?
Lão ô quy tiếp tục nói:
- ... Tốt...
Lạc Phi Linh lập tức vui hơn:
- Ngươi cũng đã đáp ứng, vậy thì không thành vấn đề!
Giống như trải qua cân nhắc rất lâu, lão ô quy đó dường như cuối cùng cũng yên tâm, thanh âm trầm xuống.
Lạc Phi Linh có chút đắc ý nhìn Phương Nguyên một cái, giống làm tiểu cô nương đang khoe khoang chuyện tốt mình làm.