Chương 1186: Trúc thư trong bụng rùa (1)
Nhưng cũng đúng lúc này, thanh âm của lão ô quy đó lại vang lên, nhưng lần này, lại là thần niệm truyền âm, căm giận nói:
- Hai tiểu vương bát đản, lão nhân gia ta nằm đang sướng, cần các ngươi giúp ta lật mình à?
- Ặc...
Một câu này của Lão ô quy đã mắng cho Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đờ cả người.
Có thể nghe thấy rõ ràng, lão ô quy này thực sự có chút tức giận, Phương Nguyên cũng không ngờ, đang cực kỳ hứng thú muốn giúp lão ô quy này một hồi lâu như vậy, không ngờ người ta lại không cảm kích, ánh mắt lập tức có chút kinh ngạc nhìn về phía Lạc Phi Linh, thầm nghĩ ngươi chuẩn bị lật người cho người ta, không phải đã nói trước rồi à? Sao bỗng nhiên lại chọc cho người ta tức giận thế?
Lạc Phi Linh cũng ngây ra một thoáng, lập tức chống nạnh nói với lão ô quy:
- Ngươi không biết nói lời đúng với lương tâm à, ta hảo tâm muốn giúp ngươi lật người, hơn nữa lần trước khi nói lật người cho ngươi không phải ngươi đã cười ha ha đáp ứng sao?
Lão ô quy giận dữ mở miệng:
- Lần... trước...
Lạc Phi Linh nói::
- Lần trước ngươi chính là nói như vậy!
Lão ô quy ý thức được nếu mình mở miệng nói chuyện, vậy thì không thể nói lại được Lạc Phi Linh, đành phải lại vận dụng thần niệm truyền âm, căm giận nói:
- Lần trước biết tiểu oa nhi ngươi nghịch ngợm, không có bản sự lớn như vậy, vạn nhất lần này thực sự lật được ta lại thì sao?
Lạc Phi Linh:
- Ái chà... ngươi trêu ta? Đã thế kiểu gì cũng phải lật ngươi lại!
Lão ô quy kêu to:
- Không thể lật!
Lạc Phi Linh:
- Phải lật!
Lão ô quy:
- Không thể lật..
Lạc Phi Linh:
- Phải lật...
Phương Nguyên:
- ....
Mắt thấy hai người dường như có thể sẽ lặp đi lặp lại mãi như vậy, Phương Nguyên lòng đầy bất đắc dĩ, đành phải đứng ra khuyên can, lập tức chắp tay mấy lần với Lạc Phi Linh, xin vị cô nãi nãi này ngậm miệng, sau đó kêu to với lão ô quy chỉ nhắm mắt lặp đi lặp lại ba chữ "Không thể lật":
- Nếu tiền bối đang nằm thoải mái, vậy vãn bối sẽ dỡ mấy tòa đại trận đó xuống!
Lão ô quy lại mở mắt, hai ánh mắt xuyên qua nước biển nhìn về phía Phương Nguyên, cười lạnh truyền âm:
- Ai nói ta nằm thoải mái, lúc ban đầu đúng là nằm rất thoải mái, nhưng bảo ngươi nằm mười vạn năm ở đây thì ngươi còn có thể cảm thấy thoải mái không?
Phương Nguyên lập tức nghẹn lời rồi, rùa này đúng là không phân rõ phải trái!
Lạc Phi Linh cũng lại tức giận, hậm hực nói:
- Lão vương...
Nói tới một chữ cuối cùng lại nhìn Phương Nguyên một cái, sắc mặt ửng đỏ, cuối cùng không nói nữa.
Phương Nguyên bất đắc dĩ nói với lão ô quy:
- Vãn bối và Phi Linh sư muội chỉ là muốn giúp tiền bối một chút chứ thực sự không có ác ý, không biết rốt cuộc là lật người lại cho tiền bối tốt hơn, hay là cứ để tiền bối nằm vậy tốt hơn, chúng ta thế nào cũng được, tiền bối cứ nói chuẩn là được!
- Tiểu oa nhi này cũng là tâm tính thiện lương!
Lão ô quy cười khà khà, lại nói:
- So với nữ oa oa kia thì tốt hơn nhiều!
Lạc Phi Linh đắc ý khoanh tay nói:
- Phương Nguyên sư huynh đương nhiên là tốt rồi, còn cần ngươi nói à?
Lão ô quy không ngờ hoàn toàn không chọc giận được Lạc Phi Linh, lại biết có cãi cũng không lại nàng ta, dứt khoát không cãi nữa, chỉ lặng lẽ cười, trả lời Phương Nguyên:
- Nam oa nhi nói chuyện rất xuôi tai, tiểu oa nhi phải nghe lời mới được, lão nhân gia ta có thể lật người thì tất nhiên là tốt, nhưng hiện tại sóng to chưa tới, nguyền rủa chưa hết, lão nhân gia ta vẫn chưa tới lúc có thể lật mình.
- Sóng to chưa tới?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn về phía lão ô quy.
Lão ô quy nói:
- Nằm ở đáy biển mười vạn năm, khi sóng to tới ta lật mình, tiểu nhi chưa từng nghe qua những lời này à?
Phương Nguyên nói:
- Câu đó hình như không phải nói như vậy...
Lão ô quy nói:
- Ta từng này tuổi rồi, ta hiểu hơn hay là ngươi hiểu hơn?
Phương Nguyên cũng không tiện tranh cãi với hắn về vấn đề này, đành phải hỏi:
- Nguyền rủa mà tiền bối nói không biết là gì?
Lão ô quy nói:
- Các ngươi không phải đã nhìn thấy hòn đá đó rồi à?
- Tảng đá?
Phương Nguyên quay đầu nhìn tấm bia đá dài tới không thấy đầu đuôi đó, thầm nghĩ thế này mà gọi là hòn đá?
Lão ô quy thở dài một tiếng, nói:
- Hai tiểu oa nhi các ngươi không nghĩ mà xem, ai có bản lĩnh có thể lật được người lão nhân gia ta chứ, còn không phải là năm đó có người cứ bắt ta chở bia đá này, bức lão nhân gia ta bực mình, liền cứ như vậy nằm trong biển, xem ngươi có thể làm gì được ta, không ngờ bia đá này cũng giống như ta, nằm một cái là mười vạn năm, đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội lật lại...
Lạc Phi Linh cười lạnh:
- Nằm lâu như vậy, còn lật lại được à?
Lão ô quy tắt tiếng, một lát sau mới thở dài nói:
- Khi đó trẻ tuổi, nào nghĩ tới lại có phiền phức như bây giờ?
Lạc Phi Linh nhăn mặt, nhưng càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được ôm bụng bật cười.
Phương Nguyên cũng cố nén cười, nói:
- Nếu tiền bối muốn xoay lại, lại không muốn xoay bây giờ, vậy mười đạo đại trận vãn bối bày ra sẽ không vội triệt hồi, nếu tiền bối có thể khống chế sự vận chuyển của trận này, không phải là có thể muốn xoay lúc nào thì xoay à?
Thanh âm của lão ô quy trở nên yên lặng, dường như đang cảm ứng gì đó.
Một lát sau, kinh ngạc mở miệng:
- Những đại trận này là ngươi bố trí à?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Vãn bối và Lạc sư muội cùng bố trí?
- Không tồi, không tồi...