Chương 1187: Trúc thư trong bụng rùa (2)
Lão ô quy gật đầu, nói:
- Nhìn ngươi cũng chỉ là oa nhi vừa xuất thế, không ngờ lại có bản lĩnh bực này, đại trận này cũng coi như bố trí không tồi, chỉ là trận lý quá kém, nếu muốn giúp lão nhân gia ta xoay người, e là phải bỏ thêm công phu.
- Vẫn chưa đủ à?
Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, nói:
- Tiền bối cũng biết trận pháp?
Lão ô quy bật cười:
- Tiểu nhi không có kiến thức, ngươi có biết đạo trận pháp đầu tiên của thế gian là từ đâu mà có không?
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, Lạc Phi Linh liền bật cười:
- Ta biết, đến từ Hà Lạc Đồ Thư!
Lão ô quy nói:
- Đúng, Hà Lạc Đồ Thư đó chính là ở trên lưng của lão nhân gia ta, cho nên tính ra thì bất kỳ sinh linh nào học trận thuật trên thế gian, bất kể hắn là người hay yêu ma quỷ quái, hết thảy đều là môn sinh của lão nhân gia ta, là đồ tôn của ta.
Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc, thật sự không biết lão ô quy này có phải đang bốc phét không?
Trong truyền thuyết, Thái Cổ Hi Thị Đại Đế nhìn lưng rùa mà sáng tạo ra Hà Lạc Đồ Thư, đó là khởi nguồn của trận đạo, chỉ là lúc trước vị Đại Đế đó quan sát rốt cuộc có phải Cửu Cung Cách trên lưng lão ô quy này hay không thì không ai biết, thế nhưng tính toán thời gian, nếu lão ô quy này thực sự đã ở đây mười vạn năm, như vậy Hi Thị Đại Đế từng thấy nó cũng không phải là không thể.
Do dự một chút, Phương Nguyên vẫn quyết định kính trọng người già.
Tuy hắn là người trong tu hành, thuyết kính già chưa chắc đã có thể trói buộc được hắn, nhưng mấu chốt là con rùa này thực tại đã rất già rồi.
- Tiền bối có chỗ nào bất mãn với đại trận này thì có thể nói ra!
Phương Nguyên chắp tay với lão ô quy:
- Vãn bối có lẽ không tinh trận đạo, nhưng tốt xấu gì cũng có thể theo lời mà tu sửa đại trận!
Lão ô quy trầm mặc rất lâu, mới nói:
- Nữ oa oa thì sao?
Lạc Phi Linh cũng không biết sao lại đắc ý, nói:
- Phương Nguyên sư huynh làm gì thì ta làm cái đó!
Lão ô quy hài lòng, nói:
- Nam oa nhi nhìn thông minh, tính tình cũng tốt, nhưng lão nhân gia ta vẫn tin nữ oa nhi hơn, nếu hai người các ngươi đều đáp ứng, vậy lão nhân gia ta cũng cho các ngươi một cơ hội giúp ta, các ngươi tới bụng lão phu đi.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn nhau một cái, cùng nhau di động trên người lão ô quy.
Sau nửa canh giờ, đến bụng lão ô quy, có điều nhìn qua thì lại là một dãy gò đất kéo dài vô tận dưới đáy biển.
Thanh âm của lão ô quy lại vang lên:
- Phía chính bắc, tiến về phía trước ba ngàn dặm!
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cùng di động, sau khi đến nơi đó, lại nghe lão ô quy nói:
- Lại đi về hướng tây một trăm dặm!
Chạy tới nơi đây, lại nghe nó nói:
- Lại tiến về hướng bắc mười dặm!
- Hướng đông hai dặm...
Cứ vậy di chuyển mấy lượt, cuối cùng nghe lão ô quy nói:
- Đúng rồi, chính là nơi đó!
Phương Nguyên quan sát xung quanh một lúc, nói:
- Nơi này có gì?
Lão ô quy nói:
- Bụng hơi ngứa, các ngươi gãi giúp ta.
Phương Nguyên lập tức nghẹn lời, Lạc Phi Linh tức tới đạp nó mấy cái.
Lão ô quy cười to, nói:
- Đi về hướng bắc chừng mười dặm, nếu thấy đạo văn thì dừng lại, theo đạo văn mà có thể thấy được một động phủ, chui vào động phủ, bên trong có mấy thứ, các ngươi trước lấy ra xem kỹ đã rồi hẵng nói.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn nhau một cái, quyết định lại tin lão ô quynày thêm một lần.
Thuận theo hướng nó chỉ, đi về phía bắc, chỉ thấy nơi này mọc vô số san hô, cao ngất như núi, bầy cá bơi lộ, nhìn thì chính là phong cảnh đáy biển thông thường nhất, ở đây quan sát hồi lâu, lại không phát hiện ra đạo văn gì, đang cho rằng lại bị lão ô quy lừa, bỗng nhiên Lạc Phi Linh nhớ tới một chuyện, giơ tay lên, một đạo pháp lực từ mặt đất quét qua, liền thấy cát đen trên đất bị quét sạch, loáng thoáng có thể thấy được dưới đáy cát có một số đường nét phức tạp, dường như chỉ dẫn gì đó.
Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, âm thầm thôi diễn hướng đi của những đường nét này, cuối cùng nhìn về một phương hướng.
Dọc theo sự chỉ dẫn của đạo văn này,vòng đi vòng lại, trong một mảng san hô cực kỳ sum xuê, phát hiện một cửa động bí mật, thầm nghĩ trong lòng, đây có lẽ chính là động phủ mà lão ô quy nói, sau đó đi vào, lập tức hơi kinh hãi.
Lại thấy nơi này quả thật là bộ dạng một động phủ, chỉ là quá xa xưa, lại ngâm dưới đáy biển, không có pháp trận thủ hộ, nhìn thì đã vô cùng mục nát, ở cuối động phủ đặt một bàn đá, bên cạnh bàn đá có mấy giá đá, nhưng trên giá đá đều đã bị ốc nước ngọt dưới đáy biển ăn mòn, cho dù có điển tịch gì thì cũng đã mất sạch, thật sự không thấy được gì.
- Sao rồi sao rồi?
Thanh âm của lão ô quy vang lên, dường như cũng có chút lo lắng.
Lạc Phi Linh nói:
- Mục nát cả rồi, chẳng còn gì à!
Thanh âm của lão ô quy lập tức có chút buồn bã:
- Ài, mục nát hết rồi à, lâu quá, lâu quá rồi...
- Không đúng...
Phương Nguyên bỗng nhiên hơi ngẩn ra, vung tay áo, bàn đá đã thối rữa bay ra, sau đó liền nhìn thấy, phía dưới bàn đá này, không ngờ còn giấu một quyển trúc thư màu xanh nhạt, ở trong nước biển sâu thẳm này tỏa ra u quang thần bí.
- Nơi này không ngờ còn có một quyển trúc thư?
Lão ô quy nghe thấy tiếng lẩm bẩm của bọn họ, lập tức hưng phấn không thôi, hét lớn:
- Đúng, đúng, chính là cuốn trúc thư đó, ha ha, lão nhân gia ta biết thứ khác có thể hỏng, nhưng cuốn trúc thư đó thì sẽ không, dù sao cũng là thần vật thiên hạ, sao có thể hỏng được, đừng, các ngươi mau nhìn xem, chữ viết bên trên cuốn trúc thư đó có còn không, mau xem đi.