Chương 1188: Rùa già truyền pháp (1)
Pháp lực của Phương Nguyên ùa ra, bảo trì tâm thần trấn định, mở trúc thư,vừa nhìn một cái, lập tức nói:
- Chữ viết vẫn còn!
Lão ô quy vui lắm, kêu lên:
- Thế tốt rồi...
Nhưng Phương Nguyên lại cười khổ:
- Nhưng bên trên đều là chữ triện cổ, chúng ta đọc không hiểu!
Lão ô quy ngây ra một thoáng, nổi giận quát:
- Tiểu oa nhi hiện tại đều bất học vô thuật như vậy à?
Lại còn nói ta bất học vô thuật?
Phương Nguyên nghe xong thực sự là một câu cũng không nói ra được.
Khổ học nhiều năm như vậy, tự thấy không phải cổ giả, nhưng cũng không thể xem như một dân đen, không ngờ tới trước mặt lão ô quy lại thành "Bất học vô thuật", trong lòng bất đắc dĩ, cũng chỉ cười khổ một tiếng, sau đó nói:
- Chữ triện cổ này chắc là văn tự cổ xưa nhất thế gian, tục truyền là thiên nhân truyền thụ, có danh là thiên thư, còn được gọi là tiên văn, có khác biệt rất lớn với văn tự hiện tại, lại vì năm tháng xa xưa, đâu chỉ là hai người chúng ta, đương kim thiên hạ, người nhận biết chữ triện cổ chỉ sợ cũng không có mấy!
Lão ô quy nói:
- Ngươi nói những chuyện này để làm gì, dù sao ngươi cũng chính là không biết chữ!
Phương Nguyên tắt tiếng, không ngờ cảm thấy hắn nói vô cùng có đạo lý.
Lạc Phi Linh nghe vậy lại tức giận, nói:
- Nói chúng ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi hiểu à?
- Ha ha, lão nhân gia ta bản sự khác thì không có, chỉ được cái là sống lâu hơn các ngươi!
Lão ô quy cười cười, nói:
- Sống lâu hơn thì thứ biết được cũng nhiều hơn!
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cả kinh:
- Tiền bối có thể dạy ta chữ triện cổ sao?
Lão ô quy trầm mặc hồi lâu, nói:
- Nếu ngươi muốn học, lão nhân gia ta cũng có thể dạy ngươi!
Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi, nói ngay:
- Muốn học!
Lão ô quy nghe thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, lại trầm mặc một lúc, nói:
- Tiểu oa nhi, ngươi phải nghĩ cho kỹ, văn tự không chỉ là văn tự, còn là một loại truyền thừa, một số lúc nào đó, cũng là nguyền rủa, nhất là thiên thư văn bực này, người hiểu tất nhiên sẽ hiểu, người không hiểu muốn học cũng không được, nếu học rồi, nhân quả nào đó cũng sẽ đến trên người ngươi...
Nó tạm dừng một lúc, lại nói:
- Cho nên, hiện tại lão nhân gia ta có thể cho ngươi hai con đường, một là ta sẽ xem cuốn trúc thư đó, dạy nội dung bên trên cho ngươi, thứ hai chính là ta trực tiếp dạy ngươi nhận biết những tiên văn này, để ngươi tự đọc!
- Văn tự, là truyền thừa, cũng là nguyền rủa...
Phương Nguyên nghe lão ô quy này nói vậy, nhất thời trong lòng giống như xúc động, hơi trầm xuống.
Loại cảm giác đó rất kỳ quái, giống như một chân đã bước vào lĩnh vực nào đó, chạm đến một loại lĩnh ngộ mới, mà loại lĩnh ngộ này giống như ở sâu trong thức hải hắn, thể hiện ảnh hưởng nào đó đối với hắn, khiến trong nội tâm hắn hơi có bất an, thậm chí là sợ hãi.
Nhưng hắn chỉ do dự mấy hơi thở, một loại xao động khác lại lờ mờ bốc lên.
Đó là một loại xao động nhìn thấy sách hay nào đó lại không đọc được, trong lòng ngứa ngáy, không cam lòng cũng không tình nguyện.
Thế là, hắn lắc lắc đầu, kiên định tâm thần, nói:
- Ta chọn con đường thứ hai!
Lạc Phi Linh trợn tròn mắt, nhìn về phía lão ô quy ở phương xa, lại nhìn Phương Nguyên, lén kéo tay áo Phương Nguyên, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi phải kỹ cho kỹ, tuy ta không hiểu lời nói của lão ô quy này, nhưng cảm thấy rất có đạo lý...
Phương Nguyên cười khổ nói:
- Ta cũng có loại cảm giác này, nhưng nếu bảo ta không học..
Hắn lắc đầu, nói:
- Ta không làm được!
Lạc Phi Linh nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy học thôi, chúng ta cùng học!
Phương Nguyên nhìn nàng ta, trong lòng bỗng nhiên có chút vui sướng, nói:
- Được!
- Ha ha, chính là người khi làm loại chuyện này rất khiến người ta yêu thích...
Thần thức của Lão ô quy lại vang lên, mang theo vẻ cười lạnh:
- Bớt sàm ngôn đi, nếu thật sự muốn học, vậy thì chuẩn bị sẵn sàng đi, lão nhân gia ta khác với các ngươi, rất ghét loại cảm giác tập trung tinh lực này, nói một hồi như vậy với các ngươi, đã dùng hết tinh lực mấy ngàn năm rồi, hiện tại đã rất mệt, mau chóng dạy các ngươi rồi ngủ một giấc đây!
Phương Nguyên nghe vậy, cũng có thể cảm thấy thần niệm của lão ô quy lúc cao lúc thấp, lúc tụ lúc tán.
Hắn minh bạch, bất kể là loại sinh linh nào, muốn dùng thần niệm truyền âm đều cần tập trung tinh lực cao độ mới được, đối với người tu hành mà nói, đây là một loại công khóa cơ bản nhất, nhưng yêu loại, thú loại trên thế gian lại đều phải căn cứ vào thiên tính, có loại am hiểu, có loại không am hiểu, đương nhiên, còn có một loại, chính là giống như Bạch Miêu vậy, dường như hoàn toàn không biết...
- Tham nghiên thiên thư, không bàn mà hợp với thiên đạo, thiên thư khác với tục văn thế gian, mỗi một chữ đều là một loại đạo lý, lão nhân gia ta không có thời gian dạy các ngươi từng bước, hơn nữa dạy các ngươi như vậy, tới giai đoạn nhất định, cũng rất dễ dẫn tới vấn đề, hiện tại ta không chịu nổi, cho nên cái ta có thể làm, chính là phân biệt truyền cho hai người các ngươi một đạo thần niệm, có thể tiêu hóa được bao nhiêu thì phải xem vào bản sự của các ngươi!
Lão ô quy nói đến đây, thần niệm hơi trầm xuống:
- Đương nhiên, hậu quả, các ngươi cũng tự gánh vác!
Nghe đến đây, Phương Nguyên nhìn về phía Lạc Phi Linh, nói:
- Lạc sư muội, ngươi...
Trong lòng hắn có chút do dự, văn tự này là mình muốn học, dường như không nên liên lụy tới Lạc Phi Linh.
Nhưng Lạc Phi Linh lại trực tiếp bật cười, nói:
- Đến đây đi, cho ta trước!