Chương 1189: Rùa già truyền pháp (2)
Nói xong quay đầu chớp chớp mắt với Phương Nguyên, nói:
- Phương Nguyên sư huynh hộ pháp cho ta, đừng để lão ô quy lừa ta!
Trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, sau đó gật đầu.
- Ha ha, lừa ngươi?
Lão ô quy tất nhiên cũng nghe thấy lời nói của Lạc Phi Linh, khinh thường lẩm bẩm một câu:
- Ngươi còn cần ta đến lừa à?
Không đợi Phương Nguyên và Lạc Phi Linh có phản ứng, liền nghe thấy nó quát khẽ:
- Tới đây, hai tiểu nhi ngồi xếp bằng, thụ pháp!
Hai người nhìn nhau một cái, Lạc Phi Linh ngồi xuống.
Từ phương hướng đầu của Lão ô quy, rất nhanh liền có một luồng quang mang mơ hồ bay tới, quang mang đó rất kỳ quái, giống như tử quang, bên trong có ý cảnh màu vàng nhàn nhạt, tựa hồ là có rất nhiều hình chữ thường xuyên biến hóa ẩn bên trong, mang theo một loại khí tức giống như đại đạo hồng mông, Phương Nguyên nhìn thấy quang mang này, bỗng nhiên cảm thấy dường như đã từng quen biết, giống như đã thấy ở đâu rồi.
Rất nhanh, hắn liền nghĩ tới, là lúc ở Thanh Dương Tông.
Khi đó hắn lần đầu tiên tiếp xúc với kinh quyển nguyên bản của Đạo Nguyên Chân Giải, trong lòng có cảm xúc, liền tiếp xúc với loại quang mang này, tuy không hoàn toàn giống nhưng lại vô cùng tương tự, cũng sau một phen kinh lịch đó mà hắn có được bản lĩnh của Thiên Diễn Thuật.
Trong lòng không dám thả lỏng, nghiêm túc cảm ứng quang mang này, hộ pháp cho Lạc Phi Linh.
Hắn vào lúc này, dùng hết một thân sở học, từ các góc độ mà phân biệt, xác định bên trong quang mang này không có cấm chế vô hình, không có hung hiểm, thậm chí không có ý thức cá nhân của lão ô quy ở đây, chỉ là thần niệm ký ức thuần túy, mới gật đầu với Lạc Phi Linh.
Lạc Phi Linh thấy vậy cũng yên tâm mở thức hải.
Trong một thoáng đó, quang mang này hóa thành một sợi tơ rất nhỏ, chậm rãi bay vào trong thức hải của Lạc Phi Linh.
Lúc này, sắc mặt Lạc Phi Linh lộ ra có chút cổ quái.
Phương Nguyên không khỏi lo lắng, liền nghe Lạc Phi Linh nói:
- Phức tạp quá...
Trong lòng Phương Nguyên không nhịn được mà càng kiếu kỳ hơn.
Quang mang đó giống như thực chất ùa vào thức hải Lạc Phi Linh, Lạc Phi Linh mơ màng một lúc, liền mệt rã rời giống như lúc đang đọc sách, một lát sau mới lắc lắc đầu tỉnh lại, cười cười với Phương Nguyên:
- Cảm giác này... rất vui, giống như trong chớp mắt đã mơ rất nhiều, ký ức trong mơ lại rất rõ ràng... Lại giống như không rõ ràng...
Phương Nguyên nghe thấy những lời này liền yên tâm, bản thân cũng ngồi xuống.
- Tiểu nhi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Thần thức của lão ô quy hơi sáng lên, dường như truyền thừa một đạo thần niệm này đối với nó mà nói thì còn mệt hơn là dùng thần niệm nói chuyện với Lạc Phi Linh và Phương Nguyên, lúc này rõ ràng đã có chút mơ hồ.
Phương Nguyên không nhiều lời, chỉ chuẩn bị đón nhận tất cả.
Rất nhanh, liền lại có một luồng sáng bay tới, Phương Nguyên chỉ học theo, tiếp dẫn luồng sáng này vào trong thức hải, trong nháy mắt này, liền cảm thấy trong thức hải giống như có lôi đình nổ vang, một luồng sáng trong tím có vàng bồng bềnh trên vùng trời thức hải, bên trong đều là các loại ý niệm, như ẩn như hiện, lại ẩn chứa một cỗ khí tức thần niệm vô cùng tinh thuần.
Phương Nguyên biết, đây là Thần Niệm Thức Vân của lão ô quy, đây là nó dùng thần uẩn đã nuôi dưỡng không biết bao nhiêu năm, hiện giờ dưới tình huống bỏ đi tất cả ý thức của mình mà truyền cho hắn, bản thân đây chính là một tạo hóa, có thể tưởng tượng, nếu mình có thể luyện hóa toàn bộ thức vân này, không những sẽ nắm giữ được nội dung bên trong thức vân, ngay cả Nguyên Anh cũng sẽ lớn mạnh đến trình độ đến khó có thể tưởng tượng.
Mà đối với thức vân đó, trong lòng Phương Nguyên có một loại khát vọng, muốn lập tức luyện hóa nó, hóa thành học thức của mình.
Nhưng hắn cũng biết, đây là chuyện không thể, chỉ có thể trước tiên khôi phục thần niệm rồi đứng lên.
- Ha ha, có được đạo truyền thừa này, vậy thì... không thể đổi ý nữa.
Lão ô quy dường như đang cười, lại có vẻ rất mệt mỏi, thần thức cũng có chút không ngưng tụ được.
Phương Nguyên nghiêm mặt nói:
- Đa tạ tiền bối đã thưởng pháp!
- Cám tạ ta làm gì... Đừng quên... Tranh thủ... Bố trí đại trận...
Lão ô quy dường như đã buồn ngủ lắm rồi, cố xốc tinh thần dặn một câu.
Phương Nguyên nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt sẽ không nuốt lời!
- Ít nhất trong trăm năm phải bố trí xong...
Thần niệm của Lão ô quy vẫn hơi dao động, lo lắng dặn dò.
- Trăm năm?
Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra, thầm nghĩ "Trăm năm" này dường như chẳng dính dáng tới khái niệm "Tranh thủ".
Có điều nghĩ tới thọ nguyên của con rùa già này, nó nói như vậy dường như cũng không có vấn đề gì.
Liền thành khẩn nói:
- Một lời đã định, không chết không thay đổi!
- Lời này ta... Thích nghe...
Dao động thần niệm của lão ô quy trầm xuống, đã ngủ rồi.
Trong lòng Phương Nguyên thả lỏng, quay đầu nhìn về phía Lạc Phi Linh, còn không chờ hắn lên tiếng, lại nghe thanh âm của lão ô quy vang lên, dặn dò:
- Đừng nói chỗ của ta với quá nhiều người, lão nhân gia ta lớn tuổi rồi, thích thanh tĩnh...
Phương Nguyên nhíu mày, ném ánh mắt dò hỏi về phía Lạc Phi Linh.
Lạc Phi Linh nói:
- Được rồi, không nói với người khác!
Lão ô quy lại đã ngủ say.
Phương Nguyên đang định thương lượng kế hoạch tiếp theo với Lạc Phi Linh, đột nhiên nước biển chung quanh chấn động, lại là thần niệm của lão ô quy vang lên:
- Cũng đừng để người ta tùy tiện động vào bia đá đó... Động vào cũng không hay.. Tốt nhất là đừng động.
Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, nói:
- Vãn bối nhớ kỹ tất cả rồi, tiền bối có phải nên nghỉ ngơi rồi không?
Lão ô quy trầm mặc rất lâu, nói:
- Hôm nay truyền pháp có chút hao tổn tinh thần... Hình như ta bị mất ngủ...