Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1190 - Chương 1190: Có Nên Nhắm Mắt Không? (1)

Chương 1190: Có nên nhắm mắt không? (1)
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có thể đọc hiểu quyển sách này không?

Khó khăn lắm mới dỗ được lão ô quy đi ngủ, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại ở trong đáy biển ba ngày. Dùng thời gian này để thích ứng với sự tồn tại của thức vân đó, đối với bọn họ mà nói, phải luyện hóa hoàn toàn thức vân này mới có thể hóa thành học thức của mình,cũng giống như một quyển sách, dù sao cũng phải sau khi đọc hiểu nội dung trong sách mới có thể tính là thứ của mình. Mà theo luyện hóa từng dòng từng tia thức vân, hiểu biết đối với thiên thư văn cũng càng nhiều, cũng bắt đầu có thể đọc hiểu một số nội dung trong cuốn trúc thư đó.

Mà đối với lời nói của lão ô quy, chuyện học xong chữ triện cổ này sẽ có nhân quả hàng lâm, Phương Nguyên hiện giờ cũng chỉ ở trạng thái bán tín bán nghi, bởi vì hắn trước đó đã từng nhìn thấy một đạo sách cổ, bên trong có một số giải thích về chữ triện cổ, hắn nắm giữ được một số, trước sau đã hiểu được nội dung của mười mấy chữ, cũng không thấy có chuyện gì phát sinh, có thể thấy được nhân quả này là hư ảo.

Đương nhiên, ở một góc độ khác mà nói, có lẽ cũng là do lúc ấy mình nắm giữ quá ít?

Chỉ là bất kể như thế nào, hắn cũng không do dự, bắt đầu luyện hóa thức vân đó, luyện hóa thức vân này cũng có liên quan tới thiên phú đọc sách, có người nhanh cũng có người chậm, giống như hai người bọn họ, thiên phú của Lạc Phi Linh cũng cực cao, luyện hóa không chậm hơn Phương Nguyên, nhưng tính tình lại lười, không có hứng thú với chuyện này, hiện giờ vẫn chưa chuẩn bị bắt đầu, mà Phương Nguyên thì đã luyện hóa được một bộ phận nhỏ rồi.

Đương nhiên, nếu đã đáp ứng lão ô quy, đương nhiên phải để chuyện của hắn ở trong lòng, bởi vậy Phương Nguyên nghiên cứu đầu tiên cũng chính là quyển trúc thư đó, chậm rãi nghiền ngẫm nội dung bên trong, đồng thời cũng mượn cái này để ma luyện sự lý giải của mình đối với thiên văn.

- Có thể hiểu một chút!

Phương Nguyên cầm cuốn trúc thư đó, chỉ vào ba chữ ở đầu, nói:

- Cuốn này tên là Vạn Linh Quyển, cụ thể là ý gì thì ta vẫn chưa rõ lắm, có điều có thể thấy được, trong đây giảng giải một số lý niệm trận đạo, bản nguyên trận đạo, đúng là hiếm lạ, có khác biệt với lý niệm trận đạo trong giới tu hành hiện giờ, nhưng đại đạo cùng hướng, cũng có đạo lý vô cùng tinh thâm..

Lạc Phi Linh thò đầu nhìn nhìn, lắc đầu nói:

- Không hiểu lắm, có điều trúc này không tồi!

Phương Nguyên dở khóc dở cười, nói:

- Không tồi ở chỗ nào?

Lạc Phi Linh nói:

- Ngươi nhìn trúc này đi, ngâm trong nước biển mấy vạn năm mà không mục nát, vẫn có thanh ý dạt dào, giống như là vừa hái xuống, nếu ta đoán không lầm, đây chính là Tam Sinh Trúc xếp thứ ba trong Thập Đại Thần Vật!

Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn ra.

Cái tên Thập Đại Thần Vật hắn không phải chưa từng nghe qua, cái thứ bảy trong đó chính là Thất Bảo Lôi Thụ, chính là dị bảo của Cửu Trùng Thiên, lúc trước hắn có thể tu luyện thành Thiên Cương Ngũ Lôi Linh, toàn là dựa vào một cành bẻ được từ trên cây đó, mà cho tới bây giờ, trong túi Càn Khôn của hắn, còn có một cành của Thất Bảo, chỉ là vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc muốn lấy nó làm gì.

Lại không ngờ, hiện giờ ở dưới đáy biển này phát hiện một gốc thần vật khác.

- Thập Đại Thần Vật, cái nào cũng huyền bí, không biết Tam Sinh Trúc này có chỗ nào thần dị?

Ngẫm kỹ lại, không phải là đặc điểm của Tam Sinh Trúc chính là giữ được lâu chứ?

Ở trong hải vực này mấy ngày, Phương Nguyên chỉ luyện hóa thức vân, sau đó đọc Vạn Linh Quyển, Lạc Phi Linh thì chạy loạn xung quanh, lúc thì bắt cá, lúc thì chạy đi hái hải châu, chơi rất vui vẻ, nếu có cảm ngộ sẽ cùng nhau tu sửa một chút đại trận cho lão ô quy, mà đến buổi tối thì ngồi trên lưng cự côn nói những chuyện thú vị thiên nam địa bắc, ngày thánh cũng nhàn nhã, hai người đều rất thỏa mãn.

Có điều chuyện tu sửa đại trận cho lão ô quy, lại không phải là một hai ngày có thể có thể hoàn thành, Phương Nguyên trước tiên muốn luyện hóa thức vân đó, rồi lại đọc thông Vạn Linh Quyển này, lĩnh ngộ trận đạo trong đó, mới có thể tu sửa mười tòa đại trận, trong đây không biết cần bao nhiêu thời gian, không phải một ngày là có thể xong, cũng may lão ô quy cũng không nóng lòng nhất thời, tóm lại trong trăm năm Phương Nguyên làm xong là được.

Một ngày này Phương Nguyên đang theo Lạc Phi Linh xem trai ngọc to bằng nắm tay mà nàng ta trong lúc vô ý phát hiện ra, trai ngọc có màu máu, lúc vỏ mở ra liền tỏa ánh sáng đủ mọi màu sắc, vô cùng xinh đẹp, Lạc Phi Linh cũng ngắm tới ngây ngốc.

Phương Nguyên thấy nàng thích, liền muốn đi lấy ra cho nàng ta, Lạc Phi Linh lại không đáp ứng, chỉ cười nói:

- Trai ngọc nho nhỏ này không biết mất bao nhiêu năm mới luyện hóa được một hạt cát nhỏ trong thân thể thành thần châu nhiều màu, chính là thứ quý giá hơn cả tính mạng của nó, tu vi như chúng ta, lấy rồi cũng chỉ để xem, lại không có tác dụng gì, đừng cướp đồ của nó.

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng có cảm xúc, nhìn Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh có chút đắc ý, cười hì hì làm mặt quỷ với Phương Nguyên.

Lúc này, hai người bọn họ vì ngắm trai ngọc này mà chui vào sâu trong hải vực, đang ở trong một động đá ngầm, cự ly quá gần, mắt Lạc Phi Linh sáng ngời, nhoẻn miệng cười, dường như khiến cho đáy biển này cũng sáng thêm mấy phần, cũng khiến trong lòng Phương Nguyên khẽ động.

Trong lòng dường như có chút xung động, chỉ là nghĩ tới những lời nam nữ thụ thụ bất thân được viết trong sách, rất phiền não.

- Phương Nguyên sư huynh, ngươi sao thế?

Lạc Phi Linh thấy một tia say mê hiện lên trên mặt Phương Nguyên, trong lòng cũng giật thót, vội vàng thấp giọng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment