Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1191 - Chương 1191: Có Nên Nhắm Mắt Không? (2)

Chương 1191: Có nên nhắm mắt không? (2)
Phương Nguyên vội vàng cười nói:

- Không sao!

Lạc Phi Linh nói:

- Vậy chúng ta ra ngoài đi!

Hai người quay đầu lặn ra ngoài động đá ngầm dưới đáy biển, trong động chật hẹp, tất nhiên cự ly rất gần, tim Phương Nguyên đập càng mạnh, liền đã sớm muốn ra ngoài, bơi rát nhanh, lại không ngờ rằng, Lạc Phi Linh đang bơi ở phía trước đột nhiên nhớ tới gì đó, vừa hay dừng lại, quay đầu sang, hai người lập tức vai chạm vai, mặt đối mặt, cự ly chỉ một thước.

Lạc Phi Linh giật mình, nhẹ nhàng mở miệng nói:

- Phương Nguyên sư huynh, ta...

Tim Phương Nguyên cũng đập mạnh, bỗng nhiên nói khẽ.

Hắn không động thần niệm, ở trong nước biển này, nội dung nói ra lại mơ hồ không rõ, chỉ là dường như có chút tức giận.

Lạc Phi Linh theo bản năng nói:

- Ngươi nói gì?

Phương Nguyên nói:

- Ta nói là, kệ mẹ nó đạo lý trong sách.

Lạc Phi Linh ngây ra một thoáng, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt của Phương Nguyên, những lời phía sau cũng không nói ra được.

Phương Nguyên ghé tới, nhẹ nhàng chạm lên môi nàng ta.

Chỉ vừa chạm, Phương Nguyên lại lui lại, mặt đỏ giống như ánh mặt trời Nam Hải.

Lạc Phi Linh đứng trong biển, mãi lâu sau vẫn không nói lời nào, miệng thở ra bọt nước nho nhỏ.

Trong lòng Phương Nguyên có chút sợ hãi, nhìn Lạc Phi Linh, không biết nên nói gì.

Lạc Phi Linh sững sờ một lúc, mới nói:

- Ngươi vừa rồi có phải thi triển lôi pháp với ta không?

Phương Nguyên ngơ ngác nói:

- Không...

Lạc Phi Linh nói:

- Vậy vì sao lại có cảm giác giống như bị lôi quang đánh một cái vậy?

Phương Nguyên nói:

- Ta cũng có loại cảm giác này...

Hai người bỗng nhiên đều trầm mặc một hồi, mặt đối mặt nhìn nhau.

Phương Nguyên lại lấy hết can đảm, tới gần ôm Lạc Phi Linh, cúi đầu hôn nàng ta.

Lạc Phi Linh giống như con cá mềm mại, thân thể Phương Nguyên lại cứng ngắc, động tác vụng về, đáy lòng dù sao vẫn mang theo sự trực tiếp và vô tư của người quê mùa, thích chính là thích, hôn chính là hôn, không cố lộng huyền hư nhiều như vậy, chỉ là trong một cái hôn, loại cảm giác tuyệt vời chưa từng có này liền chạm đến thần hồn, dường như tất cả nhân sinh trước đây đều là chuẩn bị cho thời khắc này.

Đáy biển yên ắng.

Trước người có cá bơi, phía sau có ngọc trai nhiều màu.

Cái hôn này không biết kéo dài bao lâu, Lạc Phi Linh bỗng nhiên mơ hồ nói một câu.

Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng ta, nói:

- Gì?

Lạc Phi Linh nhíu mày nói:

- Khi ngươi hôn ta, ta nên nhắm mắt hay là mở mắt?

Phương Nguyên ngây ra một thoáng, nói:

- Không biết!

Vào lúc này, rất hận mình đọc sách quá ít...

...

- Lạc sư muội...

- Nên trở về trên đảo rồi...

Khi Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ở dưới đáy biển, bị một vấn đề làm khó, trên mặt biển, bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, cuồng phong đó dường như từ chân trời mà đến, từ từ quét qua cả hải vực, mà trong cuồng phong xen lẫn một thanh âm rõ ràng, thanh âm này dung hợp với cuồng phong, không ai biết truyền ra bao xa, chỉ là vang vọng cả hải vực, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Cho dù là ở dưới hải vực, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng nghe thấy thanh âm này.

Phương Nguyên có chút hoài nghi nhìn về phía Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh nhíu mày, nói:

- Hồng Thiên Hội đã bắt đầu rồi, có người đến gọi chúng ta!

- Bắt đầu rồi à?

Trong lòng Phương Nguyên hơi có chút mất mát:

- Sao lại bắt đầu vào lúc này?

Nhưng hắn tất nhiên là người phân rõ nặng nhẹ, liền nắm tay Lạc Phi Linh, cùng nhau bay lên trên mặt biển, phá sóng biển, khi tới trong không trung, một đạo pháp lực vận chuyển, tóc và quần áo đều đã khô, mà ở cách đó không xa, con cự côn đó nhìn thấy bọn họ, liền vội vàng bơi tới, ở trên mặt biển dưới chân bọn họ xoay một vòng, bộ dạng dường như có chút lo lắng.

Hai người thu thập đồ đạc, đều là những đồ chơi làm ra trong lúc nhàm chán ở đây, cùng với nội dung trên bia đá Phương Nguyên ghi lại, sau đó hai người cưỡi cự côn, cùng nhau di chuyển về phía bắc.

Mà sau khi bọn họ hiện thân, cuồng phong trên mặt biển lập tức dừng lại, thanh âm đó cũng không lại vang lên nữa.

Vội vàng đi trên mặt biển, mất khoảng một ngày, bọn họ liền thấy trên biển phía trước, trong không trung, trong những đám mây, một nam tử áo trắng khí vũ hiên ngang, giữa trán có ba đạo kim tuyến đang ngồi xếp bằng, hắn vẫn nhắm mắt, lẳng lặng ngồi đó, cho tới khi Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đến gần mới mở mắt, trong ánh mắt đạm mạc dường như có tơ vàng lưu động.

Hắn nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó ánh mắt dừng ở Lạc Phi Linh Lạc Phi Linh, thản nhiên nói:

- Lạc sư muội, ngươi vẫn có chút không hiểu chuyện, không biết Hồng Thiên Hội sắp bắt đầu à, lúc trọng yếu như vậy, không ngờ còn chạy ra chơi mấy ngày?

- Được rồi, được rồi, ngươi đúng, được chưa?

Lạc Phi Linh không hài lòng nhăn mặt nhăn mũi, nói với Phương Nguyên:

- Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới hắn!

Phương Nguyên gật đầu, có chút cảnh giác nhìn nam tử đó một cái.

Giống con chó nhỏ bảo vệ thức ăn!

Nam tử có ba đạo kim tuyến giữa trán, tu vi rất cao!

Đây là ấn tượng đầu tiên sau khi Phương Nguyên nhìn thấy nam tử này.

Không nghi ngờ gì nữa, đây lại là một Chí Tôn Nguyên Anh, hơn nữa dựa vào cảm giác của Phương Nguyên cho thấy, nội tình của hắn chỉ sợ không chỉ là Chí Tôn Nguyên Anh, chắc vẫn còn có thủ đoạn dưới đáy hòm khác.

Ý thức được điểm này, trong lòng hắn cũng không khỏi khẽ thở dài. Chí Tôn Nguyên Anh cực kỳ khó thành, mình ở Lang Gia Các, Tuyết Nguyên, chịu khổ bao nhiêu năm mới có thể có thành tựu, vốn đến cảnh giới này đã có đủ nội tình để xưng bá một châu, xưng tông làm tổ, tùy ý để đồ tử đồ tôn hầu hạ, nào ngờ tới Nam Hải lại nhìn thấy nhiều như vậy?
Bình Luận (0)
Comment