Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1192 - Chương 1192: Kim Kiều Đại Đạo (1)

Chương 1192: Kim kiều đại đạo (1)
Có điều nghĩ kỹ lại, lại không thể không thừa nhận đây là thực tại.

Trên đời này có tư cách tự xưng thiên kiêu, cũng không chỉ có một mình mình, có tạo hóa cũng không chỉ có một mình mình, chịu bỏ công sức khổ tu lại lại càng không chỉ có một mình mình, đây vốn chính là một đại thế thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, tranh phong thiên hạ.

Cửu Châu chi địa, luận về nội tình tu hành, Trung Châu đứng đầu.

Mà Trung Châu được xưng có ba mươi hai cổ tộc, mười chín thế gia, đó đều là đạo thống và huyết mạch cổ xưa không biết đã truyền thừa bao nhiêu vạn năm, nếu ước lượng những cổ tộc và thế gia này, cho dù là Thất Đại Thánh Địa thế gian, nội tình và thế lực cũng không bằng họ, mà trong ba mươi hai cổ tộc, mười chín thế gia này, mấy trăm năm qua lại chỉ xuất hiện mười hai vị nhân tài Tứ Thánh Bát Kiệt, không biết bao nhiêu tạo hóa và tài nguyên đều tụ về thân của mười hai người này, điều kiện tu hành của bọn họ vốn đã không phải một tán tu như mình có thể tưởng tượng.

Mà trước khi vào Tuyết Nguyên, đã nghe nói tới trong Tứ Thánh Bát Kiệt đã có người thành tựu Nguyên Anh, rồi tới về sau, những người còn lại cũng đều tiến vào Côn Luân Sơn tìm kiếm tạo hóa, hiện giờ chắc hẳn cũng đã tiến thêm một bước, tu vi tiến nhanh...

Vừa nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn.

Dù sao mình cũng không có nhiều điều kiện như vậy, thậm chí ngay cả Côn Luân Sơn cũng không được đi.

Dưới tình huống như vậy vẫn dựa vào bản thân thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, chẳng lẽ còn không đủ để kiêu ngạo à?

Huống chi, mình thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng cũng chỉ là Chí Tôn Nguyên Anh thôi sao?

Như vậy lại nhìn nam tử đó, vẻ cảnh giác trong lòng cũng giảm đi.

Không thể để ở trên người mình xuất hiện loại tiết mục vừa gặp đã đoạt thân như trong tuồng cổ hồng trần được, người trước mắt này cũng có chút bộ dạng ác bá đoạt thân được miêu tả trong tuồng, nhưng mình lại không phải là tiểu sinh yếu đuối trong đó, Lạc Phi Linh cũng không phải người không có chủ kiến.

- Người đó là ai thế?

Hắn và Lạc Phi Linh cưỡi cự côn, tiến về hướng bắc, tốc độ cực nhanh.

Mà nam tử giữa trán có ba đạo kim tuyến kia cũng không hạ xuống cự côn, vẫn ngồi xếp bằng trong mây bay, chỉ là cự côn tốc độ đáng sợ, phá gió xuyên sóng, hắn lại một mực không nhanh không chậm cách chừng trăm trượng, dường như không tốn chút sức nào.

- Hắn á...

Lạc Phi Linh quay đầu lại nói nhỏ:

- Hắn là Đạo Tử của Trung Châu Tần gia, tên là Tần Loạn Ngô, danh khí rất lớn, người Trung Châu đều nói cái gì Tứ Thánh Bát Kiệt, hắn chính là một vị ít tuổi nhất trong Tứ Thánh, bởi vì khi ta còn nhỏ, hắn từng ở Vong Tình Đảo tu hành một đoạn thời gian, cho nên mỗi ngày ở trước mặt ta đều tự coi mình là trưởng bối, không gặp hắn còn đỡ, vừa gặp hắn, quản ta còn hơn cả cô cô, mỗi ngày đều giả vờ đứng đắn, dù sao thì ta cũng từng thấy hắn nhìn trộm nha hoàn nhà ta tắm gội...

- Một trong Trung Châu Tứ Thánh chính là bộ dạng này à?

Phương Nguyên có chút xấu hổ.

Hắn lúc đầu quả thật là không để ý lắm tới Tứ Thánh Bát Kiệt Tiểu Thất Quân mà Trung Châu thịnh truyền, có điều hiện giờ, bị mấy thế gia cổ Trung Châu căm hận, tất nhiên cũng phải tìm hiểu một chút, biết tới danh hiệu của những người này, nếu người này là người của Tần gia, ít tuổi nhất trong Trung Châu Tứ Thánh, chắc hẳn chính là Loạn Thiên Tiểu Thánh, một trong những người tu hành trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Trung Châu.

Cũng không ngờ hắn thì ra lại trẻ tuổi như vậy.

Cự côn cưỡi sóng, phá biển mà đi, sau chừng một ngày, đã có thể thấy được một số tiểu đảo, trong lòng Phương Nguyên cũng có chút khẩn trương.

Lần này tới tất nhiên sẽ gặp được vô số đại nhân vật trong giới tu hành hiện tại, chắc hẳn cũng sẽ gặp lại rất nhiều cố nhân, quan trọng hơn là, gặp được người nhà của Lạc Phi Linh, thật sự không biết sau khi nhìn thấy bọn họ, sẽ có phản ứng gì, có cố sự gì.

Trong đoạn thời gian này ở chung với Lạc Phi Linh, hai người cũng không có gì giấu nhau, Phương Nguyên tất nhiên cũng đã có hiểu biết về thân thế của Lạc Phi Linh.

Nàng ta chính là đệ tử của Nam Hải Vong Tình Đảo, một trong Thất Đại Thánh Địa, có phải là Thánh Nữ hay không thì Lạc Phi Linh không nhắc tới, Phương Nguyên cũng không hỏi, chỉ biết Vong Tình Đảo Vong Tình Đảo này thực sự là nội tình hùng hậu, truyền thừa vô số năm, trong đảo dường như phần lớn là nữ tử, lấy Vong Tình Đảo làm hạch tâm, chung quanh có mười hai hòn đảo cực lớn, đều là thế lực của Vong Tình Đảo, phân biệt do mười hai vị trưởng lão của Vong Tình Đảo phụ trách đóng giữ.

Đối với thực lực mạnh, nội tình dày của Vong Tình Đảo, Phương Nguyên cũng không cảm thấy hứng thú lắm.

Hắn chỉ là không nhịn được mà bắt đầu lo lắng về một vấn đề: Sư môn của Lạc Phi Linh vì sao lại lấy tên là vong tình?

Lại nghĩ tới Cửu cô năm đó mình từng gặp, chính là đạo cô thân mặc đạo bào, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Chẳng lẽ là có ám chỉ gì?

...

Rất nhanh, cự côn đã bơi tới phạm vi thế lực của Nam Hải Vong Tình Đảo, lúc này trong tầm mắt đã có thể thấy được trên biển xa gần, khắp nơi đều là tiên sơn sang sát, trời xanh núi biếc, tiên sơn ẩn sau sương mù, trong không trung, thỉnh thoảng có thể thấy được tiên cầm bay lượn, người tu hành đạp kiếm cưỡi mây, nhìn giống như tiên cảnh, thanh du thanh nhã, chỉ là Phương Nguyên có thể cảm thấy trong sự thanh u thanh nhã này ẩn tàng một số khí cơ lạnh lẽo, trong lòng liền đoán được, vì Hồng Thiên Hội, e là cả tòa Nam Hải đã được phong cấm.
Bình Luận (0)
Comment