Chương 1193: Kim kiều đại đạo (2)
Cự côn di động tới một tiểu đảo phạm vi mấy chục dặm, liền chìm xuống, hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều lên bờ, lại thấy nơi này giống như hòn đảo ngoại vi của Hồng Thiên Hội, có không ít đệ tử thế gia tu vi rất cao đồn trú, cao thủ các lộ lúc này đều dựa theo thứ tự mà xếp hàng, lẳng lặng chờ đợi, trong đó có mấy người Lục Thiếu Bá của Lục gia Đạo Tử, nữ tử cưỡi hạc mà Phương Nguyên trước đây đã gặp, bọn họ xếp ở trước nhất, nhìn thấy Phương Nguyên và Lạc Phi Linh dắt tay mà đến, ánh mắt nghiêm lại, nhưng không nói gì.
Nhưng sau khi nhìn thấy nam tử giữa trán có ba đạo kim tuyến, ánh mắt liền tránh đi.
- Nhiều người như vậy đều tới rồi, xem ra chúng ta vừa kịp lúc!
Lạc Phi Linh nhìn lướt qua xung quanh, cười nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi lát nữa cứ theo ta là được!
Phương Nguyên gật đầu, tất cả để cho Lạc Phi Linh làm chủ.
Hắn bình thường làm việc, luôn sẽ chuẩn bị rất kỹ để tránh bối rối, nhưng lần này tới Nam Hải, lại chẳng kịp làm gì, hơn nữa cũng cảm thấy mình không cần thiết phải làm, dù sao là đến địa bàn của Lạc Phi Linh, tất nhiên cứ nghe theo an bài của nha đầu này là được rồi.
Chưa nói được mấy câu liền nghe thấy phía đông bắc bỗng nhiên có một đạo linh quang bay lên trời cao, nhuộm đẫm cả nửa thiên không.
Có người hưng phấn nói:
- Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?
Chưa dứt lời, chung quanh đã xuất hiện từng đạo khí cơ biến hóa, trận thế bao phủ cả tiểu đảo này bắt đầu biến hóa, dần dần mở ra một thông đạo, mà cùng lúc đó, phía trước có sóng biển cuồn cuộn, kim quang chói mắt, lại thấy trong hải vực, trên một tòa tiên đảo ngoài mấy chục dặm, đột nhiên có bảy tám đạo kim quang xuất hiện, phân biệt tán về mấy hòn đảo chung quanh, giống như kim kiều (cầu vàng).
Mà theo kim kiều đó được dựng lên, chung quanh mỗi một tòa kim kiều lại có hai tượng đá màu đen vô cùng to lớn từ trong biển nhô ra.
Chúng dựng ở hai bên kim kiều, giống như môn thần chắn đường!
- Không được ồn ào, theo thứ tự vào điện xem lễ!
Có một thanh âm nặng nề vang lên từ trên đảo ở vị trí trung tâm nhất, rất là uy nghiêm.
- Mau, mau, theo thứ tự vào điện.
- Trời ạ, thật không ngờ lúc sinh thời lại có thể tham gia thịnh sự bực này...
- Mau lên, tiên hội đệ nhất đẳng thế gian, cho dù là chỉ đi vào uống một ly trà cũng coi như là không uổng đời này...
- ...
- ...
Trong những tiếng nghị luận khe khẽ, các tu sĩ xếp hàng dài, theo thứ tự đi trên kim kiều được hai tượng đá nâng đó.
Phương Nguyên ở bên cạnh quan sát, lại phát hiện, người ở đây vào điện đều là cảnh giới Nguyên Anh, người tu vi cao nhất cũng chỉ là Chí Tôn Nguyên Anh như Lục gia Đạo Tử, lại không thấy những đại nhân vật trong truyền thuyết, chắc hẳn đều từ trên đảo khác vào điện.
Nhớ tới lời nói của Cửu cô năm đó, Nam Hải tiên hội các đời, đều là các đại nhân vật thế gian tham dự, từ trước tới nay, tu vi thấp nhất cũng chỉ là Nguyên Anh, lại là vì người đó có danh hiệu thiên hạ đệ nhất Đại Trận Sư, nếu so sánh, tiên hội lần này, dường như Nguyên Anh nhiều hơn không ít, cũng không biết có phải nguyên do bởi vì trong giới tu hành hiện giờ, chiến lực cao cấp quá ít không.
- Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đi thôi!
Lạc Phi Linh dường như cũng có chút hưng phấn, kéo tay Phương Nguyên chen về phía trước, dường như đang xem có cơ hội chen ngang hay không.
- Phương Nguyên đạo hữu xin dừng bước!
Nhưng cũng đúng lúc này, Loạn Thiên Tiểu Thánh Tần Loạn Ngô vẫn đi theo sau lưng bọn họ trăm trượng bỗng nhiên thản nhiên lên tiếng, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh quay đầu lại, liền thấy hắn không biết từ khi nào đã chạy tới gần bọn họ, lạnh lùng nói:
- Phi Linh sư muội có tư cách vào điện dự thính, nhưng vị Phương Nguyên đạo hữu này lại chưa được phép, chỉ có thể chờ ở đây, không được tự tiện vào Hồng Thiên Hội Trường!
- Gì cơ?
Lạc Phi Linh nghe vậy lập tức bất mãn, nói:
- Phương Nguyên sư huynh cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, có chỗ nào kém hơn những truyền nhân những truyền nhân Côn Luân Sơn đó.
Tần Loạn Ngô nhíu mày, nói:
- Đây không phải là vấn đề tu vi, những truyền nhân Côn Luân Sơn đó tới đây đều có ý chỉ của Tiên Minh, mới có tư cách giống như chúng ta vào điện dự thính, Phương Nguyên đạo hữu chưa có lệnh này, tất nhiên không thể vào!
Lạc Phi Linh nói:
- Nơi này là Nam Hải, ta sẽ dẫn Phương Nguyên sư huynh vào!
Tần Loạn Ngô lắc đầu, nói:
- Tuy nơi này là Nam Hải, nhưng hội này là Tiên Minh thiết lập, quy củ không thể loạn!
Lạc Phi Linh tức giận, muốn nói tiếp, Phương Nguyên lại lên tiếng:
- Quy củ vẫn phải giữ, ngươi cứ vào trước đi!
Lạc Phi Linh thấy Phương Nguyên dường như không bị ảnh hưởng, mới hơi yên tâm, nói:
- Vậy ngươi chờ ta, ta đi tìm lão tổ tông nói chuyện!
Khi nói đã đạp mây đỏ, lao tới không trung xa xa, đi rất nhanh.
Phương Nguyên cười cười bất đắc dĩ, tay chắc sau lưng, đứng ven cầu chờ.
Mà đám người Lục gia Đạo Tử thấy bộ dạng này của hắn, cũng không nói nhiều, chỉ coi như không quen, thản nhiên liếc hắn một cái rồi theo thứ tự đi qua hắn, chân giẫm kim kiều, tay áo tung bay, rất tiêu sái, giống như tiên nhân, đi thẳng tới đại điện.
Có người đi qua bên cạnh Phương Nguyên, trên mặt lộ ra nụ cười phức tạp, quay đầu thấp giọng nói nhỏ với người bên cạnh.
Phương Nguyên bất động thanh sắc, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Nam Hải Hồng Thiên Hội, so với nói là một hồi tiên hội, chẳng thà nói là một đại điển nghị sự trước đại kiếp.
Mỗi lần tới lúc này, cao thủ thế gian, nhân vật nổi tiếng, người chủ sự của các đại đạo thống, cao thủ nhàn vân dã hạc, thậm chí một số cao thủ tà đạo thân phận đặc thù, cùng với các đại yêu đều sẽ tới tham dự, có thể nói là cao thủ tập hợp.