Chương 1194: Đón ngươi vào điện (1)
Nếu những người này có một điểm tương đồng, vậy đó đều là cao thủ tuyệt thế tay nắm quyền cao, nhất cử nhất động đều có sức ảnh hưởng cực lớn đối với Thiên Nguyên, đối với những người này mà nói, cũng chỉ có bực đại sự như đại kiếp hàng lâm mới có thể khiến bọn họ rời khỏi hang ổ của mình, tụ lại một chỗ, cùng thương thảo đại sự.
Cũng chính bởi vì tiên hội này ba ngàn năm chỉ có một lần, cho nên quy cách này mới là chí cao vô thượng.
Các đại nhân vật đó không cần phải nhắc nhở, bọn họ vốn là đối tượng được tiên hội mời, nhưng đối với người tu hành trẻ tuổi mà nói, có thể tham gia tiên hội này cho dù chỉ vào trắc điện dự thính cũng là một loại vinh quang chí cao vô thượng, cả đời chỉ có một lần!
Nếu Phương Nguyên đã tới Nam Hải, tất nhiên cũng muốn tham dự.
Năm đó khi Cửu cô nói với hắn về tiên hội này cũng có ý khảo nghiệm hắn.
Khi đó, Cửu cô đã ám chỉ nếu có thể thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, có lẽ có tư cách tham dự, Phương Nguyên trong nhiều năm như vậy cũng luôn vì phương hướng này mà nỗ lực, cuối cùng vào khoảnh khắc trước khi bước vào Nam Hải đã thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, coi như là đạt được tiêu chuẩn, như vậy có được như ước nguyện, tiến vào Nam Hải Hồng Thiên Hội này hay không, chính là sự quan tâm duy nhất của hắn.
Lúc này, nhìn thấy đám người Lục gia Đạo Tử đều lục tục bước lên kim kiều, tới tiên điện, sau lưng bọn họ, thậm chí còn có rất nhiều người không phải là Chí Tôn Nguyên Anh cũng chờ bước lên kim kiều, mình lại chỉ có thể chờ ở ven cầu, tâm tình tất nhiên có chút không vui.
Hắn biết, nếu là thực lực và tu vi, mình chắc là đủ rồi.
Thậm chí luận công đức, mình cũng đủ rồi!
Không nhắc tới gì khác, chuyện ở Tuyết Nguyên, mình phá vỡ âm mưu bí mật của mấy thế gia cổ và đạo thống, hủy kế hoạch của bọn họ, cứu vớt vô số tài nguyên, chỉ chuyện này đã là công lớn với Ma Biên, là công đức mà người bình thường căn bản không thể chạm đến.
Mà dưới tình huống như vậy, có cho mình vào hội hay không lại chỉ là một ý niệm của Tiên Minh.
Mà đây kỳ thật cũng là vấn đề Phương Nguyên luôn quan tâm, khi hắn ở trên Tuyết Nguyên đắc tội với những thế gia và đạo thống đó, liền nghĩ tới vấn đề này, mình phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, những thế gia và đạo thống đó tất nhiên là hận mình tới thấu xương, mà Tẩy Kiếm Trì thì chỉ quan tâm tới kiếm đạo, sau khi trừng phạt nội bộ những đệ tử Tẩy Kiếm Trì có liên quan tới việc này thì cái khác liền mặc kệ, mình có vì sự kiện đó mà trở thành hạng người bị trời bỏ đất ghét quỷ hiềm hay không, một điểm mấu chốt nhất chính là phải xem Tiên Minh nhìn nhận mình như thế nào.
Tiên Minh sẽ vì thái độ của những thế gia và đạo thống đó mà lạnh nhạt với mình, hay là tỏ rõ thái độ tán thành công đức của mình?
Phương Nguyên cũng biết, thế gian nội tình sâu nhất chính là Trung Châu, những thế gia đó đều là một nhóm người có sức ảnh hưởng nhất thế gian, bọn họ cho dù là ở trong Tiên Minh cũng đều có người phát ngôn của mình, nếu luận về cống hiến đối với chống đỡ đại kiếp, những thế gia và đạo thống này đương nhiên là trọng yếu hơn mình nhiều, nhưng Phương Nguyên vẫn ôm một hy vọng đối với Tiên Minh, muốn nhìn kết quả của bọn họ.
Dù sao, Tiên Minh cũng đại biểu cho nguyện vọng bản chất nhất của Thiên Nguyên, đó chính là chống lại đại kiếp.
Mà những người trong Tiên Minh, tuân theo pháp tắc, không xen vào đạo thống chi tranh, không đoạt thiên hạ, không mưu tư lợi, thậm chí không hạn chế ở tranh đấu tộc quần, chỉ một lòng muốn đoàn kết thế lực các phương Thiên Nguyên, ngưng tụ một lòng, vượt qua đại kiếp.
Ở Thiên Nguyên, bọn họ coi như là một nhóm người có lý tưởng hóa nhất.
Những người này sẽ đối đãi với mình như thế nào?
...
Người xung quanh lục tục lên cầu, đều đi qua người Phương Nguyên.
Phương Nguyên đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, tùy ý để gió biển thổi vào.
Chung quanh đã có rất nhiều ánh mắt cổ quái nhìn tới, cho dù là người của thế gia hận Phương Nguyên tới mấy, cũng không ai mở miệng nói gì, càng không có ai vào lúc trang trọng thế này lại lên tiếng trào phúng, bọn họ chỉ đi qua bên cạnh Phương Nguyên, sau đó thì không chút để ý nhìn hắn một cái, về phần sâu trong ánh mắt có vẻ đắc ý và đùa cợt hay không thì chỉ họ mới biết.
Trên kim kiều, dòng người thưa dần.
Người có tư cách vào tiên điện tất nhiên không nhiều lắm, rất nhanh liền đi hết, còn lại đều là thị vệ tùy thân của các đại nhân vật, vốn không thể tiến vào tiên điện, lúc này Phương Nguyên vẫn đứng ven cầu, tất nhiên dẫn tới rất nhiều ánh mắt.
Chung quanh đã bắt đầu có một số tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.
Trong hư không chung quanh, thậm chí ở bờ bên kia kim kiều, cũng lờ mờ có một số ánh mắt nghiền ngẫm từ rất xa nhìn tới.
Gió biển phần phật, áo xanh tung bay.
Phương Nguyên nhíu mày, Lạc Phi Linh chắc chưa thuyết phục được lão tổ tông của Vong Tình Đảo lên tiếng, vẫn không thấy bóng dáng, mà bên Tiên Minh cũng không có phản ứng gì, cũng là tượng đá giáp đen hai bên đã tiếp dẫn đủ người, dường như chuẩn bị ly khai.
- Phương đạo hữu, việc đã đến nước này, cũng không tiện nói gì!
Sau lưng Phương Nguyên, Loạn Thiên Tiểu Thánh Tần Loạn Ngô vẫn chưa lên kim kiều hơi nhíu mày.
Hắn trước đó vẫn không bước lên kim kiều, chỉ đứng ở bên cạnh Phương Nguyên, tựa hồ là vẫn đang nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cho tới lúc này mới nhìn Phương Nguyên một cái, sau đó thấp giọng nói một câu, tiếp theo liền thôi động mây bay, lướt tới trên kim kiều.