Chương 1195: Đón ngươi vào điện (2)
Sau khi lên kim kiều, hơi dừng lại một chút, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói.
Sau khi hắn lên kim kiều, hai tượng đá màu đen giống như cũng có chỉ lệnh, chuẩn bị thu hồi kim kiều.
- Quả thực không thể đi vào à?
Lúc này ánh mắt của đám người hộ đạo giả, tộc vệ của các thế gia thủ trên đảo nhỏ cũng lập tức trở nên nóng bỏng.
Không biết bao nhiêu ánh mắt đều dừng ở trên mặt Phương Nguyên, tiếng thì thầm to nhỏ vang lên vô số, tuy đến cảnh giới hiện giờ, rất ít có người không hiểu chuyện như vậy, ở ngay trước mặt Phương Nguyên mà nói gì đó, nhưng thái độ lại rất rõ ràng, có người mang theo vẻ thương xót, có người mang theo vẻ trào phúng, còn có một số người lúc này đều đứng xa xa nhìn Phương Nguyên mà cười, vẻ mặt rất hưng phấn.
Tuy Chí Tôn Nguyên Anh thế gian không nhiều lắm, nhưng cũng có một số, không tham dự tiên hội này cũng không sao, dù sao có rất nhiều người căn bản ngay cả đến cũng không đến, nhưng giống như Phương Nguyên, vốn ở nơi đầu sóng ngọn gió lại đi tới Nam Hải, thậm chí đứng bên cạnh kim kiều đợi lâu như vậy, kết quả lại không thể đi vào tiên hội, vậy không nghi ngờ gì nữa có chút đặc thù, khó tránh khỏi bị người ta chú ý.
Chờ tương lai chuyện này truyền ra, lại càng không biết sẽ có những lời đồn gì.
Người thanh niên từng phong quang vô hạn, hiện giờ vẫn biểu hiện ra tiềm lực cực lớn này chung quy vẫn bị thiên hạ bỏ quên sao?
...
Mà nghênh đón gió biển, Phương Nguyên cũng thấp giọng thở dài.
Từ xa có thể thấy được, bốn phương tám hướng, từng đạo kim kiều đi thông tới các hòn đảo đều bắt đầu được thu hồi.
Trong lòng hắn cũng có một tia mất mát, chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, chợt nghe một thanh âm non nớt vang lên:
- Chậm đã!
Hai thạch điêu màu đen bên cạnh Phương Nguyên vốn đã chuẩn bị thu hồi kim kiều, nghe thấy một tiếng hét lớn này, động tác trên tay chậm lại, mọi người trên đảo nhỏ cũng đều ngẩng đầu nhìn về phía chỗ thanh âm đó truyền đến, lại thấy ở đầu kia kim kiều, một thiếu niên cưỡi một con ngựa trắng, đang ra roi thúc ngựa chạy tới, trong tay giơ cao một quyển trục.
- Người đó là...
Khi người ta thấy rõ bào phục của thiếu niên trên kim kiều, cùng với con vật cả người trắng ngần, gáy mọc vảy trắng, đầu mọc hai sừng, ra sức dụi mắt mới phát hiện đó không phải bạch mã, mà là một con Kỳ Lân màu trắng hiếm thấy, ánh mắt lập tức trợn tròn.
Một thân nho bào, cưỡi Kỳ Lân trắng, thân phận của người thiếu niên này còn khó đoán sao?
- Tiên sinh, ngươi cuối cùng cũng tới rồi.
Thiếu niên cưỡi Kỳ Lân trắng lao tới bên cạnh kim kiều, từ trên lưng Kỳ Lân nhảy xuống, lớn tiếng chào hỏi Phương Nguyên, sau đó chắp lễ đệ tử, vái Phương Nguyên một cái, lúc này mới đứng lên, chỉ thấy mặt đầy kinh hỉ, rất là kích động.
- Ngươi đã lớn như vậy rồi à?
Trong lòng Phương Nguyên cũng khẽ động, tất nhiên nhận ra thiếu niên cưỡi Kỳ Lân trắng mà đến này.
Chính là thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên năm đó, hiện giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên, lúc trước khi mình ở Lang Gia Các dạy hắn, hắn còn chưa bắt đầu tu hành, mà hiện giờ lại đã có tu vi Thiên Đạo Trúc Cơ.
- Tiên sinh, ta là phụng mệnh của mẫu thân, đặc biệt tới đón ngươi vào!
Bạch Du Nhiên vui sướng nói với Phương Nguyên, sau đó giơ cao quyển trục trong tay, trầm giọng quát tượng đá canh giữ ở hai bên kim kiều:
- Lang Gia Các có gián thư ở đây, lục đạo khôi thủ Phương Nguyên tiềm lực vô hạn, phẩm tính đều tốt, nên vào tiên hội!
Các tu sĩ trên tiểu đảo nghe vậy đều cả kinh.
Ai có thể ngờ được, vào thời điểm cuối cùng lại có thiếu chủ Lang Gia Các tự mình cầm gián thư tới đón hắn?
Chỉ là sự kinh ngạc trong lòng chưa vơi, liền thấy ở phương hướng tiên điện, một đóa mây đỏ dâng lên, dọc theo kim kiều rất nhanh lướt về phía tiểu đảo, trên mây có một vị âm thị mập mạp đang đứng, bên cạnh có người tinh mắt, sớm đã nhận ra thân phận của người này, chính là Lạt Thủ Thôi công công, tâm phúc hiện tại của Thần Hoàng trong Hoàng Châu Cửu Trọng Thiên Cung, có thể nói là một tay che trời.
Thôi công công đó đạp mây đỏ, đi tới tiểu đảo, cười cười với Phương Nguyên, sau đó mới chậm rãi mở tử bảng trong tay, dài giọng nói:
- Cửu Trùng Thiên Tiên Hoàng có chỉ: Phương Nguyên này trẫm rất thưởng thức, Hồng Thiên Hội nên có một chỗ của hắn...
Chung quanh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Lúc này, đột nhiên một đạo kiếm quang bay ra, trên đảo nhỏ vang lên kiếm âm:
- Để hắn vào đi!
Lại có một luồng sáng đỏ vội vàng bay tới, chính là Lạc Phi Linh mặt đỏ bừng chạy về.
Phía sau chính là một nữ tử trẻ tuổi mặc quái y của Dịch Lâu, tay đỡ phù mà đến, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy đã có nhiều người như vậy mở miệng, chỉ dứng trên kim kiều, gật đầu với Phương Nguyên, chỉ chỉ phù lệnh trong tay, mỉm cười.
Mà cuối cùng là một vị lão giả râu bạc trắng, chậm rãi từ trên kim kiều đi tới, chính là Thái Hư tiên sinh.
Hắn tay cầm phất trần, đi tới đầu này của kim kiều, cười nói với Phương Nguyên:
- Lão phu đại biểu Tiên Minh, mời ngươi vào điện!
Kim kiều hoành không, chỉ thẳng tới tiên điện, kim quang rực rỡ, giống như bình bộ kim vân.
Phương Nguyên đứng ở vị trí đầu cầu, nhìn mọi người, tư vị trong lòng nhất thời khó có thể hình dung.
Vốn tưởng rằng Phương Nguyên đã là người vô duyên với tiên hội, lại không ngờ vào thời điểm cuối cùng bỗng nhiên lập tức có nhiều người như vậy đến mời, hạng phó dịch của các thế gia lưu lại chung quanh đảo nhỏ đều trợn mắt há hốc mồm, giống như choáng váng.