Chương 1196: Gặp lại cố nhân (1)
So với một thoáng trước, Phương Nguyên đứng ở đầu cầu, không ai quan tâm, một màn trước mắt này lại lộ ra quá bất đồng.
Một người là kẻ giống như bị thiên hạ ghét bỏ, một người là kiêu tử được nhiều đại đạo thống, nhiều đại nhân vật như vậy chú ý, bất kể là loại nào cũng khiến người ta có cảm giác không ngờ tới được.
Lang Gia Các, Cửu Trùng Thiên, Tẩy Kiếm Trì, Dịch Lâu, Nam Hải Vong Tình Đảo...
Đây là ngũ đại thánh địa đã biểu lộ thái độ.
Vốn là Phương Nguyên đã chọc giận mấy đại thế gia đạo thống Trung Châu, có lẽ còn bị một số đại nhân vật trong nội bộ Tiên Minh bất mãn, bởi vậy mà cố ý bị ghẻ lạnh, lúc này không ngờ bỗng nhiên được ngũ đại thánh địa coi trọng, sự biến hóa của thế cục không khỏi quá kinh người!
Quan trọng nhất là, vào thời điểm cuối cùng, Tiên Minh cũng biểu lộ thái độ.
Chẳng những cho phép Phương Nguyên tham dự hội nghị, hơn nữa còn là Thái Hư tiên sinh đức cao vọng trọng, tu vi thâm hậu tự mình tới đón, sự coi trọng này so với mấy đại thánh địa khác thì rõ ràng hơn, cũng kiên quyết hơn, trên trình độ nào đó mà nói thì đã đại biểu thái độ của Tiên Minh đối với sự kiện đó.
Đám người thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên nhìn nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười thản nhiên.
Bọn họ cũng ý thức được rõ ràng, dường như cành oliu của bọn họ đã tụ lại với nhau.
Mà Lạc Phi Linh trong khoảng thời gian ngắn chạy mấy ngàn dặm đường, còn cãi vã mấy hồi, cuối cùng cũng lấy được thủ lệnh vào hội cho Phương Nguyên, lúc này lại không có tác dụng, nhưng không hề cảm thấy bất mãn, ngược lại mắt lóng lánh nhìn Phương Nguyên, cười cực kỳ vui vẻ, trong nháy mắt đã sinh ra hảo cảm cực lớn đối với sứ giả của những đạo thống vừa lên tiếng mời Phương Nguyên này, sự đắc ý trong lòng là khó có thể hình dung.
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt của mọi người, cũng thở hắt ra một hơi, giống như phun ra hết sự bực dọc trong lòng, sau đó nhẹ nhàng thi lễ với những người này, lúc này cũng không biết nên nói gì, mà cũng không nhiều lời, sau khi thi lễ, nhẹ nhàng nhấc chân bước lên kim quang đại đạo, đi tới trước mặt Thái Hư tiên sinh đang mỉm cười nhìn mình, nói:
- Tiền bối, mấy năm xa cách, cuối cùng cũng có duyên gặp lại!
Nếu đổi lại là người khác của Tiên Minh, Phương Nguyên sợ là sẽ không cảm kích như vậy.
Hiện giờ, xúc động nhất chính là Thái Hư tiên sinh tự mình tới đón mình.
Hắn và vị lão tiên sinh này chỉ từng gặp mặt một lần.
Kỳ thật duyên gặp một lần này còn chưa được tính, chỉ từng ở bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, vị lão tiên sinh này ở ngoài bí cảnh nhìn thấy mình, mình lại không thấy hắn, có điều xuất phát từ lòng ái tài, vị lão tiên sinh này về sau vẫn luôn mạng lòng dẫn dắt, bất kể là đại đạo lục khảo hay là chiến dịch Âm Sơn Tông về sau, trong tối ngoài sáng hắn đều chỉ điểm mình rất nhiều.
Loại cảm kích này rất chân thành.
- Ha ha, năm đó khi lão phu nhìn thấy ngươi, vẫn chỉ là một Tiên Miêu tốt của Thiên Đạo Trúc Cơ, tuy có lòng ái tài, nhưng tạo hóa trêu người, lại không có cơ hội thực sự giúp đỡ ngươi, vốn tưởng rằng thời gian còn nhiều, lại không ngờ rằng, mấy năm trôi qua, ngươi đã thành đại tu Nguyên Anh, tiền đồ vô lượng, cho dù vượt qua lão phu cũng chỉ cần thêm mấy năm, thực sự khiến lão phu xấu hổ!
Thái Hư tiên sinh không chờ Phương Nguyên vái đã đỡ hắn dậy, quan sát từ trên xuống dưới, cười ha ha nói.
- Tiên sinh đức cao vọng trọng, công tham tạo hóa, vãn bối sao có thể theo kịp?
Phương Nguyên nói rất khách khí, đối với vị lão tiên sinh này quả thật có ý kính trọng rất sâu.
- Lớn tuổi rồi...
Thái Hư tiên sinh cười cười xua tay, nói:
- Tiềm lực hao hết rồi, khó có thể tiến thêm, cũng là ngươi, trẻ tuổi, có thể đạt tới đại đạo!
Hắn vừa nói vừa quay người, cùng Phương Nguyên đi vào trong đảo, lại không đi trước dẫn đường, cũng không để Phương Nguyên đi sau lưng mình, mà là sóng vai với Phương Nguyên vào điện, thể hiện ra một loại ý cùng ngồi cùng ăn, có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
Mà sứ giả của các thánh địa chung quanh thấy vậy đều cười, hóa thành lưu quang quay về trong điện.
Đến lúc này, bọn họ tất nhiên sẽ không cướp sự nổi bật này của Phương Nguyên.
- Vừa rồi để ngươi đợi lâu như vậy, trong lòng có phải có chút thất vọng không?
Thái Hư tiên sinh cùng Phương Nguyên qua cầu, nhẹ giọng cười hỏi.
Phương Nguyên hơi do dự, gật đầu nói:
- Không giấu gì tiên sinh, lúc ban đầu quả thật là có một chút.
Thái Hư tiên sinh gật đầu, cười nói:
- Có nên vậy, lão phu tới đón ngươi cũng là để nói với ngươi một số lời!
Nói xong, hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói:
- Lòng người vốn phức tạp, Tiên Minh có như thế nào thì cũng là do con người tạo thành, bởi vậy nội bộ Tiên Minh cũng có đủ loại ý kiến, không thể thoát tục, nhưng Tiên Minh dù sao cũng là Tiên Minh, cho nên cho dù nội bộ có rất nhiều ý kiến, nhưng không thể không phân rõ trắng đen, chuyện ngươi làm trên Tuyết Nguyên, có người bất mãn, cũng có người thích!
Nói đến đây, hắn nhìn Phương Nguyên một cái, nói:
- Cũng có người, rất bội phục ngươi!
Phương Nguyên nghe xong những lời này, một tia thất vọng cuối cùng trong lòng cũng mất hết, dừng lại hành lễ, nói:
- Đa tạ tiên sinh!
Thái Hư tiên sinh cười nói:
- Nên là Tiên Minh cảm tạ ngươi!
Sau khi dứt lời, hắn cũng bước lên mây bay, nhắm tới hướng tiên điện mà đi.
Phương Nguyên hít sâu một hơi, đạo tâm trong sáng, suy nghĩ thông suốt, liền đón gió biển, áo xanh phần phật tiến về phía trước.
Thiếu chủ Lang Gia Các Bạch Du Nhiên cưỡi Kỳ Lân trắng, vui vẻ đi theo.