Chương 1197: Gặp lại cố nhân (2)
Trên mặt hắn đầy vui sướng, cười nói:
- Tiên sinh tiên sinh, năm đó khi ngươi rời khỏi Lang Gia Các, mẫu thân vẫn có chút lo lắng cho tu vi của ngươi, không ngờ mấy năm trôi qua, ngươi đã lợi hại như vậy, ha ha, nhưng ta cảm thấy ta cũng không tồi, ngươi xem ta hiện tại đã đủ chịu khó chưa, chính thức tu hành mới chỉ bảy năm đã là Thiên Đạo Trúc Cơ rồi, lần này gặp lại, ngươi sẽ không bởi vì ta lười biếng mà đánh ta nữa chứ!
Vừa nói vừa cười vui vẻ, cưỡi Kỳ Lân một đường chạy chậm, lên tiếng.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Lúc nhỏ đánh ngươi là để ngươi minh bạch đạo lý, hiện giờ ngươi đã trưởng thành, nên tự mình lần mò đạo lý, lại đánh ngươi nữa thì không nên, một vấn đề quan trọng hơn chính là, ngươi dùng bảy năm đã Thiên Đạo Trúc Cơ.
Nói xong quay đầu nhìn Bạch Du Nhiên một cái, nói:
- Năm đó ta tu hành ở Thanh Dương Tông, không mất tới bảy năm!
Bạch Du Nhiên lập tức ngây ra một thoáng, trong lòng rất nhanh lại tính toán lại, có chút há hốc miệng.
Hắn cảm thấy mình dùng bảy năm thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ đã rất không tồi rồi, nhưng mình dù sao cũng là thiếu chủ Lang Gia Các, tài nguyên vô số, minh sư vô số, điều kiện tu hành tốt tới thế gian khó tìm, nhưng Phương Nguyên lúc trước lại ở một tiểu tiên môn Vân Châu không có tiếng tăm một bước một dấu chân, thời gian kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ lại vẫn nhanh hơn mình, cao thấp trong đó tất nhiên rất rõ ràng.
Có điều cũng chỉ kinh ngạc một chút lại đắc ý cười nói:
- Tiên sinh chính là tiên sinh, nếu không lợi hại thì sao có thể làm tiên sinh của ta?
Trong không trung có một luồng sáng đỏ lướt đến, hạ xuống trên kim kiều, chính là Lạc Phi Linh, nàng ta nhìn Bạch Du Nhiên cưỡi tiểu Kỳ Lân đang đắc ý dào dạt, liền nhíu mày, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, tiểu tử ngốc này là ai thế, sao lại gọi ngươi là tiên sinh?
Bạch Du Nhiên nhìn thấy Lạc Phi Linh thì mắt sáng rực lên, vội nói:
- Tiên sinh, vị này chính là sư nương à?
Lạc Phi Linh nghe vậy sắc mặt đỏ lên, cười nói:
- Tiểu tử này trông đẹp trai đấy...
...
Men theo cầu tiến về phía trước, chính là đi thông tới tiên điện nghị sự, đảo này cổ mộc che trời, chỉ ở giữa đảo có mấy tòa đại điện khí thế hào hùng, vốn người vào đảo có rất nhiều đại nhân vật, nhưng vì Phương Nguyên tới muộn, lúc này người vào đảo cũng chỉ còn một mình hắn, hơn nữa việc hắn vào đảo cũng sinh ra khúc chiết, lúc này không biết có bao nhiêu người đang chú ý tới nơi này.
Chính diện kim kiều chính là một tòa cung điện chiếm diện tích mười dặm, lúc này trong cung điện, đã có không biết bao nhiêu đại nhân vật đang ngồi, bởi vậy bên cạnh cung điện, ngay cả đại trận cũng không có, có nhiều đại nhân vật nhưng ở đây, có bố trí thiết hay không cũng chẳng có ý nghĩa.
Những đại nhân vật đó phân biệt ngồi trong điện, khí tức thâm trầm, vẻ mặt khó phân.
Mà đối mặt với nhiều đại nhân vật như vậy, cũng không có bao nhiêu người có gan trực tiếp dùng thần thức tra xét chân diện mục của bọn họ.
Phương Nguyên vừa đảo, liền chắp tay thi lễ về phía đại điện, tỏ ý kính trọng.
Trong đại điện mười dặm đó dường như có người gật đầu, cũng có người ngưng thần quan sát, nhất thời có chút phức tạp.
Phương Nguyên cũng không để ý bên trong các loại ánh mắt đó ẩn chứa ý gì, sau khi làm lễ thì liền bước vào điện bên trái trong hai tòa đại điện. Đại điện ở chính giữa nhất, với tu vi và địa vị hiện giờ của hắn, vẫn chưa có tư cách tiến vào đó, chỉ là thân đại biểu cho tiểu bối trẻ tuổi, tiến vào thiên điện dự thính mà thôi, mà trong hai tòa đại điện này còn có rất nhiều người có thân phận giống như hắn.
Vừa vào điện liền lập tức nghênh đón vô số ánh mắt, đều vô cùng phức tạp.
Trong những người này có đám người Lục gia Đạo Tử, nữ tử cưỡi hạc, sau khi bọn họ nhìn về phía Phương Nguyên đều không lên tiếng, thậm chí công phu dưỡng khí cũng không rất tốt, ngay cả sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, nhưng trong thâm tâm rốt cuộc nghĩ gì thì không ai biết.
- Ha ha, Phương đạo hữu, đã sớm nghe nói ngươi đến Nam Hải, chỉ là vẫn không có duyên gặp mặt.
Sâu trong đại điện, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười to, theo tiếng cười này liền có mấy người đứng lên, người cầm đầu vẻ mặt tục tằng, thân hình cao lớn, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng quen thuộc, chính là Tống Long Chúc lúc trước đã gặp trong đại đạo lục khảo, về sau cùng mình được xếp vào Tiểu Thất Quân, hắn tươi cười đi lên đón, nói:
- Con Bạch Miêu đó của ngươi chạy đi đâu rồi?
Nhớ tới hành vi ác liệt hắn từng làm, Phương Nguyên bất đắc dĩ, đành phải nói:
- Nó chạy mất rồi...
Tống Long Chúc:
- ...
Phương Nguyên để mặc hắn sững sờ, ánh mắt nhìn xung quanh, liền thấy trong những người đứng lên có Tống Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, đều là cố nhân, liền thi lễ với họ, tới cuối cùng lại nhìn thấy một nữ tử mặc váy đỏ một mình ngồi một bên.
Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nhìn tới, khóe miệng dường như còn mang theo nụ cười lạnh.
Cửu Trùng Thiên Hồng Tích Công Chúa Lý Hồng Kiêu chỉ lẳng lặng đứng đó, ánh mắt có chút đạm mạc nhìn Phương Nguyên, rõ ràng là không làm gì, nhưng Phương Nguyên lại tự dưng cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ là nếu đã gặp, tất nhiên không thể không chào hỏi, dù sao lúc trước ở Âm Sơn Tông Lý Hồng Kiêu từng giúp mình không ít, đành phải đi lên, thi lễ với nàng ta, nói:
- Hồng Kiêu Tiên Tử!
Lý Hồng Kiêu chỉ lạnh nhạt, cũng không hoàn lễ.