Chương 1198: Bị tên ngốc đánh (1)
Ánh mắt nàng đảo qua Lạc Phi Linh, sắc mặt giống như xuất hiện một tia biến hóa phức tạp, nói:
- Thì ra người ngươi nói là nàng ta, nếu sớm biết ngươi có nhiều người đón vào như vậy, ta cũng không cầu phụ hoàng hạ lệnh!
Phương Nguyên tắt tiếng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Không khí trở nên có chút xấu hổ, giống như là ngưng kết.
Lạc Phi Linh đi theo phía sau Phương Nguyên tiến vào thiên điện nhìn Lý Hồng Kiêu với vẻ tò mò, lại nhìn nhìn Phương Nguyên, không chen lên nói chuyện, mà kéo Tống Long Chúc đã quen biết từ trước tới bên cạnh, nói:
- Nữ tử đó là ai?
- Đó là Lý Hồng Kiêu sư muội cùng xếp trong Tiểu Thất Quân của chúng ta!
Tống Long Chúc theo bản năng trả lời, vừa quay đầu nhìn bộ dạng của Lạc Phi Linh, mắt lập tức trợn to:
- Là ngươi à?
Lạc Phi Linh bị phản ứng của hắn khiến cho giật mình:
- Ta là ai?
Tống Long Chúc trở nên kích động:
- Không ngờ là ngươi?
Lạc Phi Linh cũng có chút sợ hãi trước bộ dạng cuồng nhiệt này của hắn, lui về phía sau một bước:
- Ta rốt cuộc là ai?
- Không ngờ lại ở đây gặp được Vong Tình Đảo Thánh Nữ, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cùng những người đó vào chủ điện chứ.
Tống Long Chúc vô cùng kích động, vội vàng đuổi người chung quanh đi, bảo bọn họ nhường bồ đoàn cho Lạc Phi Linh, trong lòng những người đó tất nhiên tức giận, nhưng nể mặt Lạc Phi Linh, lại không tiện phát tác, chỉ oán hận lườm Tống Long Chúc một cái, Tống Long Chúc hiếm khi kiêu ngạo như vậy, cũng rất là đắc ý, tha thiết mời Lạc Phi Linh ngồi xuống, bễ nghễ nhìn chung quanh.
- Hai người bọn họ quen thân lắm à?
Lạc Phi Linh chỉ quan tâm Lạc Phi Linh bên cạnh Phương Nguyên.
Tống Long Chúc nghe vậy liền cười nói:
- Chính là rất thân, quan hệ vào sinh ra tử, sau đại đạo lục khảo, ta còn nghe nói vị Cửu Trùng Thiên tiểu công chúa này chuyên môn tới Vân Châu tìm Phương Nguyên đạo hữu, ài... Nói thật là lúc ấy ta cũng muốn tới.
- Công chúa của Cửu Trùng Thiên à?
Lạc Phi Linh nghe thấy danh hiệu danh hiệu cũng yên tâm, ngược lại không quan tâm nữa.
Mà Phương Nguyên chào hỏi Lý Hồng Kiêu xong thì ngồi về sau điện.
Lúc này, hắn cũng đã phát hiện, tòa thiên điện này cũng rất rộng lớn, đủ để cho mấy trăm người ngồi, mà tu sĩ trong thiên điện này chỉ có hơn trăm người, nhưng ngồi xuống lại rất có chú ý, ngồi trước nhất phần lớn là tu sĩ lão niên tuổi tác hơi lớn, nhìn thì khí độ không tầm thường, chắc là có ý kính già ở bên trong, mà tới về sau cũng vẫn có chút chú ý.
Lục gia Đạo Tử, nữ tử cưỡi hạc, còn có một số Đạo Tử, chân truyền trẻ tuổi, dường như đều xuất thân đại thế gia, đại đạo thống, ngồi gần phía trước một chút, vị trí của Lý Hồng Kiêu cũng ở trong số những người này, tới phía sau thì là một số người hơi lớn tuổi bào phục cầu kỳ, hoặc rõ ràng có liên quan tới Tiên Minh, hoặc là tinh nghiên trận, đan, phù, khí vân vân, mà đám người Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, Vệ Ngư Tử, Tống Long Chúc quen biết với mình thì đều ngồi ở phần cuối đại điện.
Phương Nguyên vốn không để ý tới những cái này, nhưng mọi người trong đại điện lại đều lạnh lùng nhìn hắn, dường như muốn xem hắn tới đâu ngồi.
Trong đại điện ít người, bất kể là đi về phía nào cũng có chỗ ngồi.
Nhưng Phương Nguyên vốn không để ý tới những cái này, cũng lười chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ rất tự nhiên ngồi bên cạnh Lạc Phi Linh.
Ánh mắt của những người đó giống như là dịu đi, nhưng vừa nghĩ tới Lạc Phi Linh đang ngồi sau lưng bọn họ, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Tuy giao tiếp với đám người Tống Long Chúc cũng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng từng đồng sinh cộng tử trong đại đạo lục khảo, về sau lại nổi danh ở Trung Châu, bất luận Phương Nguyên có để ý tới thanh danh này hay không, đều ít nhiều có nhân quả, lúc này tất nhiên cũng thân thiết hắn so với những người khác, sau khi thấp giọng ôn chuyện, Phương Nguyên liền có chút tò mò hỏi:
- Truyền nhân Côn Luân Sơn chỉ có đám người các ngươi à?
Tống Long Chúc thấp giọng cười nói:
- Ngươi là đang hỏi Lý Bạch Hồ của Tẩy Kiếm Trì và Cự Linh Thần Quan Ngạo đó hả, hai người bọn họ chính là đi theo đường võ đạo, ba năm trước đã tới Ma Biên lịch luyện, chúng ta cũng được Tiên Minh triệu kiến, mới chạy đến Nam Hải, nói thật, ta cũng không ngờ mình lại có phần vinh quang này, có điều nghe người ta nói, hình như tiên hội lần này có lẽ cũng có chỗ dùng chúng ta!
- Tiên hội có chỗ nào cần đám cao thủ tiểu bối chúng ta?
Phương Nguyên nghe vậy, hơi có chút tò mò, nhưng nhìn thấy Tống Long Chúc có vẻ cũng không rõ lắm, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Cười nhìn Tống Long Chúc một cái, nói:
- Tên hiệu Cự Linh Thần này là từ đâu ra?
Hắn và Quan Ngạo đã hơn mười năm không gặp, tất nhiên có chút quan tâm tới cảnh ngộ hiện giờ của hắn.
Nếu không phải Tống Long Chúc lúc này nhắc tới, hắn cũng không biết Quan Ngạo có tên hiệu Cự Linh Thần.
Tống Long Chúc cười nói:
- Vị đồng môn đó của ngươi hiện giờ rất khá, lúc đầu tới Côn Luân Sơn thì rất thành thật, chỉ theo Phục Ma Trấn Thủ Triệu Thái Tuế ma luyện võ đạo, bị người ta bắt nạt cũng không lên tiếng, nhưng về sau có một ngày, cũng không biết vì sao, bị một thế gia tử đến từ Trung Châu chọc giận, kết quả một quyền đầu vung lên, đánh cho người ta hộc máu, đối phương cũng có bạn tốt bất mãn, tới lý luận, vị đại gia này lại động chân hỏa, ai khuyên cũng không nghe, một hồi lửa lớn phát ra, một mình đánh đám người đó trong sơn cốc, trấn thủ Triệu Thái Tuế, trưởng lão Côn Luân Sơn đều tới khuyên, bốn năm Nguyên Anh cũng không khuyên được hắn.