Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1199 - Chương 1199: Bị Tên Ngốc Đánh (2)

Chương 1199: Bị tên ngốc đánh (2)
- Lợi hại như vậy cơ à?

Phương Nguyên nghe vậy thì cũng hít một hơi lạnh, có chút không thể tin nổi.

Vi Long Tuyệt ở bên cạnh nghe cũng nổi hứng, thấp giọng cười nói:

- Còn không phải à, thực lòng mà nói, sau khi vào Côn Luân Sơn, để đoạt công pháp, tài nguyên, kỳ ngộ những người không có bối cảnh không có trưởng bối như chúng ta cũng chịu thiệt không ít, toàn là dựa vào Hồng Tích tiểu công chúa và Lý Bạch Hồ tương trợ, chỉ là mỗi khi bị người ta ức hiếp, trong lòng luôn không thoải mái, tranh cãi mấy lần, cũng không chiếm được tiện nghi gì, cũng là Cự Linh Thần một càng tức thì càng hay, phát tiết hết ấm ức trong lòng chúng ta, thống khoái không nói nên lời!

Tống Long Chúc cười nói:

- Cũng từ sau lần đó, thanh danh của người này truyền ra, ai cũng gọi hắn là Cự Linh Thần!

Phương Nguyên nghe vậy lại bất mãn, nhíu mày, thở dài:

- Lúc trước rõ ràng đã nói với hắn là không được gây chuyện mà!

Hứa Ngọc Nhân ở bên cạnh bọn họ cười nhạt, nói:

- Phương Nguyên đạo hữu đừng trách hắn, việc này cũng có liên quan tới ngươi đó, vị Quan Ngạo sư đệ này mới vào Côn Luân, rất là thật thà, bị khi dễ cũng chỉ tới tìm trưởng lão cáo trạng, hoặc là chúng ta không nhịn được mà giúp đỡ mấy lần, một độ bị người ta châm biếm, nhưng lần đó, lại là ngươi gây họa ở Tuyết Nguyên, có người lấy việc này này châm chọc ngươi trước mặt hắn, lúc này mới tức quá, chúng ta cũng mới biết nhục thân của một người thì ra có thể cường hãn đến trình độ này!

- Thì ra là thế...

Phương Nguyên nghe, trong lòng than khẽ, có chút xuất thần.

Lạc Phi Linh ở bên cạnh cũng thấy hứng thú, hưng phấn nói:

- Vui vậy à? Biết thế ta cũng đi!

Tống Long Chúc ở bên cạnh giống như chân chó nói:

- Thân phận như ngài đi đâu mà chẳng được, vì sao bọn họ lại không cho ngài tới Côn Luân Sơn!

Lạc Phi Linh nói:

- Lúc ban đầu cũng muốn đi, về sau nghe nói Phương Nguyên sư huynh không đi, ta cũng lười chẳng muốn đi!

Tống Long Chúc lập tức tắt tiếng, lúc ban đầu còn tưởng rằng là vì một số nguyên nhân nào đó, cho nên Lạc Phi Linh mới không tới Côn Luân Sơn.

Bọn họ ở Côn Luân Sơn mấy năm, Đạo Tử của các đại đạo thống và thánh địa đều thấy không ít, có một số là vì thành tựu Tử Đan, hoặc là Chí Tôn Nguyên Anh, chạy tới kiếm truyền thừa tiên pháp và trân nguyên trân dị, cũng có một số đã sớm tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, nhưng để mở rộng kiến thức, hoặc là ma luyện một phen thực lực, mới tới tu hành một đoạn thời gian, không ngờ Lạc Phi Linh căn bản chính là không muốn đi.

- Côn Luân Sơn, không ngờ còn có người không muốn đi...

Nói xong lại nhìn về phía Phương Nguyên, thầm nghĩ:

- Tên này cũng chẳng khác gì, Bạch Miêu đó là tiên vật cỡ nào, không ngờ cũng đánh mất?

...

- Hồng Thiên Thịnh Hội, cực kỳ long trọng, mấy vị đạo hữu này xin yên lặng một chút!

Khi đám người Phương Nguyên đang thấp giọng nói chuyện, phía trước bỗng nhiên có một nam tử mặc áo nâu quay đầu lại, đầu tiên là mang theo vẻ áy náy cười cười với Lạc Phi Linh, sau đó chắp tay với đám người Phương Nguyên, vô cùng khách khí, mặt mày tươi cười nhắc nhở một câu.

Lúc này trong thiên điện chỉ có thanh âm của đám người Phương Nguyên, Phương Nguyên thấy đối phương nhắc nhở, liền gật đầu.

Nhưng lại không ngờ đám người Hứa Ngọc Nhân và Vi Long Tuyệt nghe vậy, trên mặt đều lộ ra một chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng.

Tống Long Chúc lại không khách khí, nói:

- Chúng ta nói chuyện với lão hữu, ngươi quản được à?

Nam tử mặc áo nâu đó và mấy người bên cạnh nghe vậy, lập tức mặt lộ vẻ giận dữ, đám người Vi Long Tuyệt cũng lạnh lùng nhìn lại.

Phương Nguyên nhìn về phía Hứa Ngọc Nhân, mắt lộ vẻ dò hỏi:

- Sao thế?

Hứa Ngọc Nhân thản nhiên nhìn về phía trước, thấp giọng nói:

- Người này là Đạo Tử của Trung Châu Triệu gia, chỉ là Thần Anh thôi, nhưng xưa nay quen thói kiêu ngạo, lúc trước người một câu chọc giận Quan Ngạo sư huynh nhà ngươi, chính là đường đệ của người này, sau đó bị Cự Linh Thần đó chặn ở cửa cốc đánh cho một trận cũng có người này, hắn chắc là nghe chúng ta nói tới Quan Ngạo, trong lòng có chút không thoải mái...

Phương Nguyên nghe vậy thở dài một tiếng:

- Đều đã là cảnh giới Nguyên Anh, việc gì phải làm ra những chuyện tranh khí phách như vậy?

Hứa Ngọc Nhân cười một tiếng, nói:

- Chính là đến cảnh giới Nguyên Anh, làm việc tùy tâm, cần gì phải làm bộ làm tịch?

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, không ngờ cảm thấy lời hắn nói cũng rất có đạo lý.

- Quả nhiên là đệ tử nhà nghèo, giống như tên ngốc đó, đều là hạng người thô lỗ không biết lễ phép!

Mấy người phía trước ngại Lạc Phi Linh ngồi bên cạnh Phương Nguyên, nói chuyện vốn có chút kiêng kị, nhưng nhìn thấy bọn họ ở phía sau vừa nói khẽ vừa liếc về phía mình, liền biết bọn họ đang nói xấu mình, tâm tình rất không vui, tuy không dám cãi vã, nhưng vẫn không nhịn được lạnh lùng nói một câu, mới căm giận quay đầu đi, bộ dạng giống như khinh thường không thèm nói chuyện với bọn họ vậy.

Nghe hắn nói thế, Tống Long Chúc lại cười lạnh:

- Ai đó chính là bị tên ngốc đó đánh đấy.

Triệu gia Đạo Tử giận dữ, quay đầu lại, tức tới mí mắt giật giật.

Ở bên cạnh hắn, một vị nam tử mặt như quan ngọc nhíu mày, nói:

- Các ngươi nói chuyện cũng nên chú ý một chút!

Tống Long Chúc nói:

- Người nào đó cũng bị tên ngốc đó đánh luôn.

Nam tử mặt như quan ngọc tức tới mặt tái mét, mấy người bên cạnh cũng đều lộ vẻ căm giận.

Tống Long Chúc trực tiếp cười hì hì, nói:

- Một hai ba... Đều bị tên ngốc đó đánh...

Tống Long Chúc khoe khoang một phen, khiến cho các Trung Châu Đạo Tử ngồi phía trước mặt đỏ tai hồng, nghiến răng nghiến lợi.
Bình Luận (0)
Comment