Chương 1201: Đại điện nghị sự (2)
Nếu đã được tham dự hội nghị này, đương nhiên vẫn phải quan tâm tới đại thế, hiện giờ so với một đống lộn xộn này, hắn quan tâm tới những đại nhân vật đó sẽ xử trí thế nào hơn!
- Hiện giờ tình thế thiên hạ chính là như vậy, chư vị đồng đạo có ý kiến gì?
Sau khi không khí ngưng trọng trầm mặc qua đi, trong đại điện vang lên một thanh âm thương lão mà uy nghiêm.
- Tình thế nguy cấp như vậy, Hồng Thiên Hội lần này mở hơi muộn, lúc ấy nên mau chóng đưa cao thủ thế gian, tinh binh lương tướng tới Ma Biên, đại kiếp các thời kỳ, tuy các nơi Thiên Nguyên đều sẽ có một số rối loạn nho nhỏ, nhưng thế của đại kiếp vẫn sẽ từ Ma Biên mà đến, ta nghĩ có một điểm quan trọng là vật chớ hoài nghi, vẫn phải tận hết nỗ lực, cản đại kiếp ở vùng Ma Biên!
Có người trầm giọng lên tiếng, nhìn thì rất ổn trọng.
- Tình thế Ma Biên không quá xấu, nhưng lần này khác với lần trước, Yêu vực đã tan rã, tinh binh cường tướng của chúng ta mà phái tới Ma Biên, nếu Yêu vực có dị động, có thể nhanh chóng tiến vào, làm loạn Cửu Châu ta, đến lúc đó hai mặt thụ địch càng khó chịu hơn, theo ý kiến của lão phu, trước tiên nên phát binh Yêu vực, trảm sát đám người yêu ngôn hoặc chúng đó, ngưng tụ một lòng, rồi cùng với đại quân Yêu vực chạy tới Ma Biên chống kiếp!
Có người căm giận không thôi, dường như có phẫn uất cực lớn đối với Yêu vực.
- Nói hưu nói vượn, hiện giờ đại kiếp buông xuống, các ngươi lại muốn phát binh tới Yêu vực ta?
Có người vỗ bàn đứng lên, giận tím mặt, dường như là đại yêu nào đó của Yêu vực.
- Ha ha, Thanh Khâu Đạo Nhân gấp cái gì, phát binh Yêu vực cũng không phải phát binh Thanh Hồ Sơn các ngươi, chúng ta cũng chỉ là muốn trừ bỏ những kẻ dưới đại kiếp nguy cấp hiện giờ lại không lo chống đỡ đại kiếp, ngược lại muốn mắt đi mày lại với Hắc Ám Chi Chủ mà thôi, có những người này tồn tại, không chỉ là sau lưng chúng ta lạnh toát, mà ngay cả Thanh Hồ Sơn các ngươi trong lòng cũng khó chịu, đề nghị của lão phu chẳng lẽ lại sai à?
- Ha ha, nếu ngươi thực sự phát binh, tình thế há có thể thực sự như lời ngươi nói, Thiên Nguyên hiện giờ vốn là tình thế nguy cấp, ngươi lại vì chút ân oán ngàn năm trước, lúc nào cũng không quên làm khó Yêu vực ta, Đại Xung Đạo Chủ, nếu ngươi thực sự dám tới Yêu vực, Thanh Hồ Sơn ta sẽ là người đầu tiên đứng ra cản ngươi!
- Thanh Khâu Đạo Nhân, ngươi ăn nói cho nói cẩn thận, Yêu vực làm loạn, không lo chống đỡ đại kiếp, không nói cái khác, ngươi xem Hồng Thiên Thịnh Hội này đi, trong Thập Đại Yêu Mạch, không ngờ chỉ có ba tộc Thanh Khâu, Hắc Thạch, Bích Ngô các ngươi tới tham dự nghị sự, người khác lòng lang dạ thú, không biết trong lòng đang nghĩ gì, lão phu chỉ lo bọn họ làm hỏng đại sự, mới đưa ra đề nghị này, chẳng lẽ ta nói sai à?
Người lúc trước lên tiếng lại phẫn nộ quát:
- Huống hồ, cho dù lui một bước mà nói, chuyện ngàn năm trước cũng là các ngươi xuất thủ trước, lão phu chỉ là vì thiên hạ này mới không nhắc lại, từ khi nào thành vừa nhắc tới lại khiến Yêu vực các ngươi không vui?
- ...
- ...
Mắt thấy vừa bắt đầu đã có hai vị cãi nhau, mọi người chung quanh vội vàng khuyên bảo.
Lại có người nói:
- Phát binh Yêu vực là rất không khôn ngoan, bất kể thắng thua thế nào, đều có tổn hại đối với thế lực Thiên Nguyên, lại dễ khiến tu sĩ thiên hạ lạnh lòng, hơn nữa là trừ ngọn không trừ gốc, tra xét ngọn nguồn, chính là đồng đạo mấy mạch Yêu tộc đó không muốn đến tham dự Hồng Thiên Đại Hội, cũng bởi vì bị Hắc Ám Chi Chủ mê hoặc mà thôi, theo ta thấy, người này mới là họa lớn chân chính của Thiên Nguyên, hiện giờ việc cấp bách chính là phải tập kết cao thủ, nhất thiết phải trảm sát hắn, đoạn tuyết căn cơ của hắn ở Thiên Nguyên, nếu không, cứ để mặc cho kẻ này nhảy nhót, rất khó yên ổn!
Người bên cạnh nghe vậy, khó hiểu hỏi:
- Tiên Minh không phải vẫn đang đuổi giết hắn à? Không ngờ vẫn chưa thành công?
Có người trong Tiên Minh thẹn thùng nói:
- Hắc Ám Chi Chủ đó xuất quỷ nhập thần, dưới tay lại có có không ít tùy tùng tài giỏi, không nói hắn thần thông quảng đại, lại còn quỷ kế đa đoan, chúng ta trước sau đã phái vô số cao thủ đi tìm hắn, kết quả mấy lần giao phong, luôn bị hắn chuồn mất!
Có người nghe vậy, lạnh lùng nói:
- Đâu chỉ là chuồn mất, nếu lão phu nghe nói không sai, Tiên Minh các ngươi hẳn là ăn quả đắng dưới tay hắn, ài, bảy vị Nguyên Anh, trăm tên Kim Đan, đều bị người đó một kế mai phục, tất cả đều bỏ mạng, thậm chí còn kèm theo tính mạng của một vị Trấn Thủ, Tiên Minh các ngươi nhiều năm được người ta cung phụng, sao ngay cả ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được?
Lời này vừa được nói ra, người Tiên Minh trong điện, thậm chí là một số thanh niên được Tiên Minh bồi dưỡng ra, trên mặt đều lộ ra vẻ căm giận, vô cùng khuất nhục, cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại có một số người thì nhìn người của Tiên Minh, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Qua hồi lâu, mới có một người thở dài một tiếng, nói:
- Việc này quả thật là Tiên Minh ta làm việc bất lợi, nên nhận trừng phạt!
Người lúc trước lại cười lạnh nói:
- Các ngươi tự mình phạt mình à? Ai biết các ngươi là năng lực không đủ hay là không tận tâm làm việc?
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, không khí có chút áp lực.
Qua hồi lâu, mới có một giọng nói già nua vang lên:
- Vậy nếu theo ý của Lục tộc trưởng, nên làm như thế nào?
Người lúc trước lên tiếng cũng trầm mặc một lúc, dường như đang thương lượng với người khác.