Chương 1202: Thánh địa chi uy (1)
Qua một hồi hắn mới cười lạnh nói:
- Ba ngàn năm qua, Tiên Minh luôn lấy giám thị thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, nhưng theo ta thấy, chỉ sợ Tiên Minh các ngươi cũng nên để người ta giám thị một chút!
Có người nghe vậy lập tức giận dữ nói:
- Đại kiếp buông xuống, các ngươi còn không quên muốn đoạt quyền?
Người kia cũng không khoan nhượng:
- Ta là lo nghĩ cho thiên hạ thiên hạ, ngươi sao dám dùng lời ấy để vũ nhục ta?
...
Trong đại điện đã thành một mảng đại loạn, các tu sĩ ngươi tới ta đi, cãi nhau rất kịch liệt.
Mà trong thiên điện,các tiểu bối trẻ tuổi nghe thấy những lời này, lại ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, biểu cảm phức tạp, trong lòng dường như cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là tiểu bối, vào thiên điện chỉ có nước ngồi nghe, chứ không có chuyện được phát biểu ý kiến.
Mà Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe thảo luận trong chính điện, trong lòng hơi trầm xuống.
Cảm thấy có chút bất đắc dĩ, một đống loạn tượng như vậy, làm sao có thể chống đỡ đại kiếp?
Trước khi Tham gia Hồng Thiên Hội, Phương Nguyên đã cân nhắc rất nhiều về bộ dạng và phương pháp nghị sự của các đại nhân vật này, nhưng khi thực sự nhìn thấy, mới phát hiện lại khác xa với trong tưởng tượng của mình, tuy với đạo tâm và sự lĩnh ngộ đối với nhân gian hiện giờ của Phương Nguyên, xuất hiện loại loạn tượng này cũng là chuyện trong dự kiến, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy, vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường, thậm chí là... Vô nghĩa!
Nghe thì mỗi người nói đều có lý, đều xuất phát từ đại nghĩa, đều có thể tìm thấy một phen đại nghĩa trong lời nói của mình, nhưng khi các loại ý kiến, các loại đề nghị xen lẫn vào nhau, liền xuất hiện một loại hiện tượng, đó chính là loạn!
Trong chủ điện, cãi nhau tới không thể bung keo, ai nấy đều mồm năm miệng mười.
Mỗi người đều há miệng đại kiếp, ngậm miệng thiên hạ, tựa hồ là miệng đầy đạo lý, nhưng lại vẫn loạn thành một đống.
Trong thiên điện, sắc mặt các tu sĩ tiểu bối đều lộ ra có chút khó coi, thậm chí là xấu hổ.
Bọn họ không phải đồ ngốc, tất nhiên nghe ra trong lời nói của trưởng bối nhà mình nhìn thì rất có đạo lý, nhưng trong những đề nghị hiên ngang lẫm liệt đó lại hoặc nhiều hoặc ít mang theo suy tính nhân tố khác, có mưu hoạch đối với thế cục tương lai, có lát đường cho quan hệ lợi ích, thậm chí còn có một số tranh đấu gay gắt thù cũ hận mới, điều này ít nhiều khiến cho những đề nghị này đều thay đổi vị đạo.
Người trẻ tuổi luôn là lý tưởng hơn một chút, tất nhiên bọn họ cũng hy vọng thịnh hội này có thể giống như trong tưởng tượng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ngưng tụ một ý, trừ bỏ tai hoạ ngầm cho thế gian này, tụ tập những lực lượng thế gian lại chống đỡ đại kiếp!
Nhưng bọn họ kỳ thật cũng biết, điều này trên cơ bản là không thể...
Bọn họ có thể nói trưởng bối của mình sai sao?
Bởi vì cho dù là chính bọn họ, nếu nghĩ kỹ lại, cũng không thể không thừa nhận sự tồn tại của những vấn đề đó.
Nếu ở vị trí đó, tất nhiên cũng phải lo lắng tới những vấn đề này.
Thậm chí có thể nói, trên trình độ nào đó, bọn họ đến thiên điện dự thính nghị sự này, bản thân có hàm nghĩa học hỏi ở bên trong.
Bởi vậy, bất kể là như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể lắng nghe...
Từ kích động hưng phấn lúc ban đầu, rồi đến xấu hổ, hổ thẹn, mệt mỏi về sau, kỳ thật chỉ trong thời gian rất ngắn, trong thiên điện, các tu sĩ tiểu bối không còn loại thần sắc ngưng trọng, như lâm đại địch giống như lúc trước, bọn họ biết đây chỉ là bắt đầu, một số vấn đề mấu chốt vẫn chưa nói đến, đại nhân vật tay nắm quyền cao chân chính thậm chí còn chưa lên tiếng.
Mà đây chắc cũng là lệ thường của Hồng Thiên Thịnh Hội.
Hồng Thiên Thịnh Hội, bảy ngày trước chính là nghị sự kiểu này, ba ngày sau thì đến Nam Hải Thịnh Yến.
Có lẽ, đây là bởi vì người lúc ban đầu mở ra hội này minh bạch rằng, trong loại nghị sự này không thể thiếu được sẽ có rất nhiều người cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng, giương cung bạt kiếm, bởi vậy mới cố ý vào ba ngày sau an bài Nam Hải Thịnh Yến, khiến cho những người tranh cãi kịch liệt trên nghị sự có dư địa để làm dịu, để tránh tới lúc đại kiếp lại hục hặc với nhau, âm thầm làm ra chuyện bất lợi tới đại cục?
Nghĩ tới điều này, cũng không thể không bội phục người lúc ban đầu thiết lập Hồng Thiên Thịnh Hội này.
Nếu là Phương Nguyên trước kia, nghe thấy loạn tượng lúc này, đoán được tư tâm dưới khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt của những người đó, có lẽ sẽ lòng đầy căm phẫn, nhưng trải qua việc ở Tuyết Nguyên, đạo tâm của hắn đã vững vàng, lúc này lại vẫn lạnh lùng quan sát, chỉ là trong lòng không vui.
Lạc Phi Linh bên cạnh hắn dường như cảm nhận được một tia lo âu trong lòng hắn, liền ghé tới.
Nhẹ nhàng nắm tay hắn, thấp giọng nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi có phải cảm thấy hơi phiền không?
Phương Nguyên nhìn nàng ta, thấp giọng thở dài:
- Ta chỉ đang nghĩ, như vậy thì thực sự có thể thương nghị ra sách lược hữu dụng sao?
Lạc Phi Linh lắc đầu, nói:
- Bọn họ nghị sự đều là như vậy!
Phương Nguyên nghe thấy thế, mặt càng nhăn hơn, thở hắt ra một hơi, không muốn phát biểu ý kiến gì.
Lạc Phi Linh dường như có chút giảo hoạt, cười cười:
- Lão tổ tông từ lâu đã dạy ta, trên đời này có cảnh giới Thánh Nhân, lại không có Thánh Nhân tồn tại, cho dù có Thánh Nhân, cũng chỉ có thể là Thánh Nhân của một vực, một quốc gia, thậm chí là một tộc, chứ không thể là Thánh Nhân của thiên hạ, Thánh Nhân của mọi người, chúng ta cũng không thể trông cậy tất cả mọi người đều nguyện vì thiên hạ trước, chỉ có thể thừa nhận thế nhân vốn là như vậy, mới có thể từ trong cục diện hiện tại, tìm được phương pháp chân chính có thể giải quyết!