Chương 1204: Nam Hải Long Tích (1)
Hơn nữa hắn rõ ràng cũng đã làm đủ chuẩn bị, miệng lưỡi lưu loát, nói rất có lý lại náo nhiệt không nói, còn âm thầm kết hợp rất nhiều đồng minh, không ngờ đã nói cho người của Tiên Minh không thể chống đỡ.
Sau đó lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo liền tức giận, vỗ bàn quát:
- Giám sát cái con mẹ ngươi!
Tộc nhân Lục gia lập tức câm miệng, không dám lên tiếng nữa.
...
- Phương Nguyên sư huynh, ta nói không sai chứ?
Lạc Phi Linh vẫn ở bên cạnh vui vẻ xem kịch, lúc này có chút đắc ý ghé tới tranh công.
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ, đây là Thất Đại Thánh Địa à?
... Cũng không giống lắm với trong tưởng tượng!
Tuy chuyện lúc ban đầu có thể hơi loạn, có điều cũng may vẫn bắt đầu phát triển theo một phương hướng khiến người ta có thể chấp nhận được.
Mà định luận của sự việc cơ bản có liên quan tới số lần mà chư vị đại nhân vật lên tiếng cùng với nổi giận, thế cục loạn tới mấy, chỉ cần bọn họ lên tiếng, sẽ bắt đầu phát triển theo một phương hướng chính xác, bất kể bọn họ là hảo ngôn khuyên bảo hay là trực tiếp phát hỏa.
Phương Nguyên tính trước tíh sau, Tẩy Kiếm Trì Kiếm Thủ phát hỏa một lần, lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo phát hỏa ba lần, Bạch phu nhân của Lang Gia Các phát hỏa một lần, Cửu Trùng Thiên Tiên Hoàng mở miệng một lần, một vị lão tổ tông nào đó của đạo thống Trung Châu điều giải vài lần, có vị sứ giả thân phận không rõ, nhưng nghe ngôn ngữ thì chắc là đến từ Ma Biên Bát Hoang Thành phát hỏa mười tám lần, động thủ ba lần...
Nếu cứ muốn hình dung tiến trình của đại hội lần này, đó chính là nghiêng ngả lảo đảo.
Giống như trẻ con vừa học đi, ngã xuống rồi lại đứng lên, rồi lại ngã rồi lại đứng, rồi ngã xuống nằm một lần, sau đó cường hành bị người ta lôi dậy, sau đó thì cứ vậy dừng ngắt, chậm rãi từng bước một tiến về phía trước.
Giống như vài ngày sau, mấy vấn đề lớn, tóm lại vẫn có kết quả.
Ví dụ như việc Yêu vực, vẫn phải sai người đi đàm phán, ví dụ như việc Ma Biên, vẫn phải phái một số đạo thống nhỏ đi trước, đại quân chỉ có thể tạm thời bất động, ví dụ như việc Hắc Ám Ma Chủ, Tiên Minh vẫn sẽ tiếp tục tìm hắn, chỉ là có thêm nhân mã của một số thế gia đạo thống đi theo, lại ví dụ như vấn đề điều phối tài nguyên, vẫn là dựa theo kết quả lúc trước rồi từ từ thảo luận sau!
Nếu nói cảm thụ trực quan của Phương Nguyên đối với những thảo luận này, đó chính là lắm lời thừa.
Có rất nhiều chuyện một câu là có thể quyết định, lại vẫn cứ thảo luận đi thảo luận lại, vòng tới mấy vòng, ai nấy trong lời có lời, thăm dò một chút rồi lại thỏa hiệp từng chút, từ tranh cãi gay gắt tới đạt thành nhận thức chung.
May mà lần Hồng Thiên Đại Hội này chỉ thảo luận một số đại sự có ảnh hưởng sâu xa.
Nếu mỗi một chuyện nhỏ đều đề xuất ra, chỉ sợ sẽ thành một hồi nghị sự vĩnh viễn không kết thúc.
Mà đối với Phương Nguyên thì cũng hiểu ra không ít.
Hắn thờ ơ quan sát quá trình nghị sự mấy ngày nay, nhìn phương thức nói chuyện của vị đại nhân nào đó, nghe ẩn ý trong lời nói của bọn họ, thôi diễn biến hóa nội tâm của bọn họ, nhìn ra được, những đại nhân vật cao cao tại thượng chân chính đó trong lúc này đều nói rất ít. Trừ vị trưởng lão của Bát Hoang Thành kia... Bọn họ dường như đều đã có tính toán trong lòng, chỉ để mặc mọi người phát biểu cái nhìn của mình, quan sát biến hóa nội tâm của những người này, sau đó cân nhắc xung đột lợi ích bên trong, từ trong một đống loạn tượng tìm kiếm một tia cân bằng hiếm có!
Chỉ là, một khi như vậy, tuy ít nhiều cũng có kết quả, nhưng hiệu suất này và lực lượng phát huy ra này...
Dù sao Phương Nguyên cũng là tu kiếm, hơn nữa là Vô Khuyết Kiếm Đạo, tu luyện cũng là tâm kiếm.
Cái chú ý chính là một kiếm ngưng tụ lực lượng toàn thân, kiếm trảm vạn vật.
Mà loại diễn xuất này tuy hắn cũng thừa nhận là hữu hiệu, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy có chút không lanh lẹ.
May mà lần Hồng Thiên Đại Hội này chỉ thảo luận một số đại sự ảnh hưởng sâu xa.
Nếu mỗi một chuyện nhỏ đều đề xuất, vậy bọn họ chẳng lẽ cứ vậy thảo luận mãi không ngừng à?
Dường như nhìn ra sự không vui trong lòng Phương Nguyên, Lạc Phi Linh nói:
- Trước kia Lão tổ tông từng nói, đại đạo chính là lòng người, lòng người thì không trọn vẹn, không thể tùy tâm sở dục, bất kể là Tiên Minh hay thánh địa, nếu đã cao cao tại thượng thì phải dẫn dắt lòng người, từ trong loạn tượng tìm kiếm cân bằng, dẫn lực lượng mạnh nhất thế gian theo một phương hướng chính xác, đạt tới hiệu quả tốt nhất..
- Đại đạo chính là lòng người...
Phương Nguyên cúi đầu, nghĩ tới những lời này, không thể không thừa nhận Lạc Phi Linh, hoặc là lão tổ tông nói rất đúng.
Lòng người chính là đại đạo.
Lòng người hướng về đâu, đại đạo chỉ tới đó.
Các đại nhân vật này đều là người có trí tuệ nhất thế gian, xử lý chuyện cũng tính là xảo diệu.
Hoặc là nói, chuyện thế gian chính là phải xử lý như vậy.
... Chỉ là, căn nguyên như vậy là đúng à?
...
- Trong mấy ngày này, tranh chấp vô số, nhưng cuối cùng cũng có mấy kết quả, có điều, Hồng Thiên Đại Hội vẫn phải quyết định một sự kiện cuối cùng, đó chính là nếu Nam Hải đã xuất hiện hồng quang, như vậy, có phải cũng tới lúc chúng ta tế ra Độ Kiếp Đại Kỳ không?
Hồng Thiên Đại Hội, tuy là mười ngày, nhưng chỉ có bảy ngày trước là nghị sự, ba ngày sau là một hồi tiên yến.
Mà hiện giờ, cuộc nghị sự này đã trôi qua năm ngày, chỉ còn hai ngày cuối cùng, cũng đại thể có kết quả liên quan tới một số an bài lúc đại kiếp tiến đến.