Chương 1213: Người quen tới gặp (2)
- Ngươi không cần cảm tạ là hảo hài tử thì không nên chịu ủy khuất!
Lão tổ tông của Vong Tình Đảo cười ha ha, lại nói:
- Lão thân lần đầu tiên gặp ngươi cũng không có thứ gì hay cho ngươi, chỉ có hai cái vòng vàng luyện chế lúc trẻ tuổi, một cái cho Linh nha đầu, một cái thì cho ngươi, mong ngươi nhận cho!
Khi nói, tay áo phất nhẹ một cái, liền có một vòng vàng chói lóa bay ra, to bằng một vòng tay, nhưng khi bay đến trên tay Phương Nguyên thì dần dần nhỏ lại, dường như có thể biến hóa túy ý, bên trên có văn lạc tinh xảo, Phương Nguyên từng thấy vòng vàng Lạc Phi Linh đeo, tương tự như cái này, liền vội vàng cảm tạ lão tổ tông.
Trong lòng có chút cảm khái, lễ hỏi còn chưa gửi, lão tổ tông đã cho mình trước.
Có điều trong lòng cuối cùng vẫn thở phào.
Trước khi tới, chỉ lo vị lão tổ tông của Vong Tình Đảo này không xem trọng mình, hiện giờ xem ra lo lắng của mình là dư thừa rồi.
Nếu đã qua được một cửa này, lát nữa có thể mời Bạch phu nhân của Lang Gia Các tới giúp mình cầu hôn.
Lão tổ tông thấy Phương Nguyên nhận vòng vàng, nhẹ giọng cười khẽ, lại nói:
- Lần này các ngươi vào Long Tích, rất hung hiểm, nhưng lão thân thấy chuyện ngươi làm trước kia, không phải không có chủ ý, Linh nha đầu cũng thông minh, có hai người các ngươi hỗ trợ lẫn nhau, lão thân cũng yên tâm, có điều chuyện này dù sao cũng vô cùng trọng yếu, chuẩn bị thêm một chút cũng không thừa, lão thân đã sai người chuẩn bị tốt điển tịch về Long Tích, lát nữa sẽ sai người dẫn ngươi tới Tàng Kinh Điện để đọc, chuẩn bị tốt hơn, cũng coi như là lo trước khỏi hoạ!
Phương Nguyên nghe vậy, tinh thần chấn động, cười nói:
- Đa tạ lão tổ tông!
Lão tổ tông lại quan sát Phương Nguyên mấy lần, giống như càng nhìn càng thích, cuối cùng mới có chút lưu luyến bảo hắn đi xuống.
Tự có nha hoàn dẫn Phương Nguyên tới Tàng Kinh Điện, mà không khí trong đại điện theo sự rời khỏi của Phương Nguyên mà trở nên có chút ngưng trọng.
Cửu cô trầm ngâm rất lâu, mới nói:
- Lão tổ tông, vì sao không nói tất cả sự việc với hắn?
Lão tổ tông thở dài một tiếng, nói:
- Như vậy sẽ mang tới cho hắn áp lực quá lớn, cứ như hiện giờ là được rồi, hài tử này không phải không hiểu chuyện, cùng Linh nha đầu vào Long Tích, tự sẽ làm tốt, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng bọn họ.
Lúc này, bên cạnh lão tổ tông, một vị nữ tử hơi lớn tuổi do dự nói:
- Ngài cảm thấy chuyện này...
- Chuyện này nhất định sẽ thành!
Lão tổ tông trầm giọng nói, chấn nhiếp đại điện, nhất thời không ai dám lên tiếng, trầm mặc một lúc, lão tổ tông mới tiếp tục nói:
- Phương tiểu tử này là hảo hài tử, Linh nha đầu cũnglà hảo hài tử, hảo hài tử thì không nên chụ ủy khuất, cho nên chuyện này nhất định sẽ thành, hai đứa bé này nên là một đời đều bình an...
Nghe thấy những lời này, Cửu cô trầm mặc không nói gì, trên mặt lại hiện lên một tia lo lắng.
Mà Phương Nguyên theo nha hoàn vào đại điện tàng kinh, liền nhìn thấy trong điện này bố trí vô số điển tịch rất dày, tâm tình lập tức tốt lên, lại thấy trên một ngọc đài trong điện, đặt mấy bộ điển tịch cổ xưa dầy nặng, liền biết đây là bí điển về Long Tích mà lão tổ tông của Vong Tình Đảo lão tổ tông chuẩn bị cho mình, thầm hít sâu một hơi, sai nha hoàn đó đun chén trà cho mình, chuẩn bị đọc kỹ.
Có điều vừa lật xem không lâu, liền cảm thấy vòng vàng trong tay mình khẽ run lên, một đạo thần niệm từ phía trên bay ra, chính là thanh âm của Lạc Phi Linh, cười hì hì nói:
- Phương Nguyên sư huynh, Phương Nguyên sư huynh, ngươi đã đeo vòng vàng chưa.
Phương Nguyên hơi ngẩn ra, cẩn thận quan sát vòng vàng này, thử đánh vào một đạo thần thức:
- Đây là?
Thanh âm của Lạc Phi Linh lập tức lộ ra có chút vui vẻ:
- Đây là pháp bảo lão tổ tông luyện chế, không chỉ có thể phòng thân, hai vòng vàng này còn có thể truyền thần niệm cho nhau, có nó, chúng ta bất kể là ở đâu cũng có thể nói chuyện, có điều hiện tại không vội nói những cái này, ngươi mau tới Bích Thúy Đình đi, ở phía đông tiểu đảo, đang có một người quen ở đây, ngươi mau mau tới gặp...
- Có một người quen?
Phương Nguyên lập tức hơi ngây ra, theo bản năng nói:
- Là ai?
Lạc Phi Linh cười nói:
- Tới rồi tự biết!
Phương Nguyên cười bất đắc dĩ, liền đeo vòng vàng lên tay trái, sau đó lại hơi do dự, cất những điển tịch đó vào trong túi Càn Khôn, giữ lại từ từ xem, sau đó liền đứng dậy đi ra phía ngoài, hỏi qua nha hoàn rồi bay đi, trong mấy giây liền tới Bích Thúy Đình ở phía đông tiểu đảo, trong lòng cũng có chút tò mò, rốt cuộc là vị cố nhân nào tới mà khiến Lạc Phi Linh vui vẻ như vậy?
- Phương... Phương Nguyên trưởng lão...
Sau đó Phương Nguyên vừa đến Bích Thúy Đình, cả người ngây ra một thoáng.
Đối diện Lạc Phi Linh là một nam tử tóc đen không buộc, vừa gầy lại vừa khô quắt, toàn thân rách nát, giống như trải qua vô số đau khổ, lúc này đang ôm một mâm linh quả ăn như hổ đói, nhìn thấy Phương Nguyên tới liền có chút yếu ớt gọi một tiếng.
- Ngươi là... Hậu Quỷ Nhi?
Phương Nguyên nhìn kỹ mới nhận ra, cả người cơ hồ đều choáng váng.
Ngàn vạn lần không ngờ ở Nam Hải này lại thấy vị cố nhân của Thanh Dương Tông.
- Ngươi sao lại tới nơi này?
Hậu Quỷ Nhi đó nuốt xuống nho trong miệng, có chút ủy khuất nói:
- Lạc tiên tử nói muốn bàn chuyện hôn nhân với ta, nhưng ta chờ ở Thanh Dương Tông, chờ rất nhiều năm vẫn không thấy gì, lúc trước ngươi về Thanh Dương Tông cũng quên chuyện này, ta lại chờ mãi, có một ngày nghe trộm được bọn Vân trưởng lão nói chuyện, mới biết Lạc tiên tử là người Nam Hải, thế là liền tìm tới đây.