Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1212 - Chương 1212: Người Quen Tới Gặp (1)

Chương 1212: Người quen tới gặp (1)
Có điều Cửu Trùng Thiên Thần Hoàng không gặp hắn, chỉ gặp được Thôi công công đang cười tủm tỉm canh giữ ở ngoài hành cung, hắn nói với Phương Nguyên:

- Thần Hoàng đang bận chuyện truyền thừa huyết mạch, không có thời gian gặp ngươi, có điều lão nhân gia người có câu muốn ta gặp ngươi thì nói.

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, nói:

- Nói gì?

Thôi công công cười nói:

- Làm phò mã của Cửu Trùng Thiên ta, lợi ích rất nhiều!

Phương Nguyên nghe vậy thì trực tiếp ngây đơ.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, một câu một câu vang lên:

- Nhiều cái cục cứt!

Theo những lời này, liền thấy cách đó không xa có mấy vị đạo cô đang đỡ một lão thái thái run run rẩy rẩy đi tới, lão thái thái đó chửi Thôi công công một câu, lại quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên:

- Nhóc con, người đã kính một lượt rồi, sao lại chưa kính ta?

- Ặc.

Nhìn lão tổ tông Vong Tình Đảo đang nổi giận đùng đùng, Phương Nguyên chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Không ngờ mình còn chưa tới, vị lão tổ tông này đã tự mình tìm tới.

Mình đã coi Vong Tình Đảo là một phương quan trọng nhất, chỉ là vấn đề ở chỗ Vong Tình Đảo thân phận đặc thù, luôn phải suy tính nhiều một chút mới được, nhưng hiện giờ tốt rồi, còn chưa kịp suy tính, lão tổ tông của Vong Tình Đảo đã xuất hiện trước mặt mình, thế là lập tức trở tay không kịp, đành phải tiến lên hành lễ, nói:

- Lão tổ tông bớt giận, vãn bối giờ chuẩn bị tới đây!

- Lần sau đến kính ta trước, lão thân không thích đợi người!

Lão tổ tông của Vong Tình Đảo dặn một câu, lại gườm gườm nhìn Thôi công công, cười lạnh nói:

- Phò mã? Hừ hừ!

Chống long đầu quải trở về, Phương Nguyên đành phải đi theo phía sau.

Một đường đi này, liền thấy đến trong tiên yến, không biết bao nhiêu nha hoàn nô bộc đều hướng ánh mắt kỳ lạ về phía mình, vừa tò mò vừa kinh ngạc, lại có chút vô cùng nghiền ngẫm, khiến Phương Nguyên không tiện ngẩng đầu.

Xuyên qua hành lang, cuối cùng đến một tòa đại điện, lại thấy trong đại điện này cũng đã đông như trẩy hội, sớm có rất nhiều nữ tử chờ ở đây, chỉ là ghế có mười hai cái, nhìn thấy Phương Nguyên vào điện, nữ tử trên ghế đều đứng lên, ai nấy cười dài quan sát Phương Nguyên, giống như từ trên mặt hắn nhìn ra hoa nở vậy, trong đó có một vị ngồi trong điện, ăn mặc như đạo cô, cười dài nhìn Phương Nguyên, trong biểu cảm dường như có rất nhiều hàm nghĩa, chính là Cửu cô Phương Nguyên từng gặp.

- Vị này chính là tiểu công tử họ Phương à?

- Trông cũng ngoan nghỉ?

- Hì hì, Phi Linh tiểu thư đâu, sao trốn không chịu lộ mặt?

- Nàng ta không ngờ cũng biết thẹn thùng...

Nghe một số tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh, đều là nha hoàn trong điện đang thấp giọng nói cười, Nam Hải Vong Tình Đảo dường như quản hạ nhân rất thoải mái, những nha hoàn này không chỉ dám bỏ việc chen tới đây nhìn bộ dạng của Phương Nguyên, còn dám lấy Lạc Phi Linh ra trêu đùa?

- Được rồi được rồi, đi làm việc của mình đi, ai nấy đều không có quy củ!

Lão tổ tông của Vong Tình Đảo ngồi xuống một cái ghế trên cùng, tức giận khiển trách một tiếng.

Một đám nha hoàn cũng không sợ hãi, cười hì hì tản đi.

Trong đại điện chỉ còn lão tổ tông và mấy vị khác nhau tướng mạo khác nhau, Phương Nguyên quan sát một chút, những nữ tử này bề ngoài không giống nhau, có người hơn hai mươi, cũng có người hơn bốn ngươi, còn có một số người tuổi dường như tương tự với lão tổ tông, ai nấy khí cơ đều rất đáng sợ, chắc chính là các vị đảo chủ trấn thủ ở mười hai đảo của Nam Hải.

Dù sao đều là nữ tử, không tiện nhìn quá nhiều, bởi vậy cũng chỉ quan sát một chút rồi thu hồi ánh mắt, lúc này cũng có thể cảm thấy, lão tổ tông của Vong Tình Đảo dường như cũng đang nhìn mình, hắn có thể cảm thấy lực lượng trong ánh mắt đó, biết vị lão tổ tông này chính là một trong những cường giả đương thời, tu vi mạnh đến dọa người, mình lần đầu tiên gặp bà ta, tất nhiên không thể mất lễ số, liền nỗ lực đứng thẳng.

- Phương tiểu tử, ngươi ngẩng đầu lên để lão thân nhìn kỹ nào!

Lão tổ tông cười dài nói.

Phương Nguyên đành phải ngẩng đầu lên, tuy hai má có chút nóng ran, nhưng vẫn biểu hiện ra vẻ vô cùng trấn định.

Lão tổ tông quan sát Phương Nguyên mấy lần, cười nói:

- Ha ha, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhất biểu nhân tài, quả nhiên là một Phượng Hoàng vàng từ trong hàn môn bay ra, nhãn quang của Linh nha đầu cũng không tồi, có phong phạm của lão thân lúc trẻ, chuyện của tiểu nhi ngươi lão thân cũng có nghe nói, mấy chuyện ngươi đã làm cũng rất phù hợp với khẩu vị của lão thân, có thể từ địa phương nhỏ như Vân Châu đi tới vị trí hiện giờ, xem như cũng không tồi, mà sự kiện làm trên Tuyết Nguyên, lại ngay cả lão thân cũng phải khen ngươi vài câu....

Phương Nguyên nghe vậy thì có chút xấu hổ, suy nghĩ một lúc, đành phải nói:

- Đều là chuyện vãn bối nên làm!

Lão tổ tông cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như ngươi, thiên hạ này cũng yên tĩnh hơn, Phương tiểu tử, ngươi không phải sợ, mấy thế gia đạo thống đó chẳng qua là vì đại kiếp buông xuống, không muốn gây phong ba cho nên mới tiện nghi cho bọn họ, dễ dàng đè ép đem việc này xuống như vậy, nhưng nếu trong lòng bọn họ còn không chịu yên, cứ muốn tìm ngươi gây phiền, vậy lão thân sẽ làm chủ cho ngươi...

Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng ngẩn ra, thành khẩn cám ơn lão tổ tông Vong Tình Đảo.

Với thân phận của vị lão tổ tông này, nói ra những lời này, vậy thì đúng là rất có phân lượng.

Từ nay về sau đừng nói là những đạo thống thế gia đó, bất luận là ai, muốn tìm mình gây phiền, đều phải cân nhắc kỹ một phen.
Bình Luận (0)
Comment