Chương 1211: Năm chén rượu (2)
Từ trước tới giờ hắn cũng cảm nhận được bên trong Tiên Minh dường như có một số lực lượng âm thầm đang dũng động, điều này khiến Tiên Minh khác với tưởng tượng của mình, thậm chí là có chút ngăn cách, cũng khiến hắn hiện giờ đã không dựa nhiều vào Tiên Minh, thậm chí là không còn ý định gia nhập Tiên Minh.
Có thể làm việc cho Tiên Minh, lại không muốn tiến vào Tiên Minh, nghe thì không thông, nhưng chính là ý này.
Mà những lời của Thái Hư tiên sinh hiện giờ cũng khiến trong lòng hắn thông thấu hơn, thế là gật đầu rất nghiêm túc.
Tâm tình Thái Hư tiên sinh rất vui, phất tay áo cười nói:
- Ha ha, đi đi, việc này phải làm nghiêm túc, nếu thành, lão phu dùng tính mạng đảm bảo, ngươi có thể trước khi đại kiếp thực sự hàng lâm, có được cơ hội trở thành tu sĩ Hóa Thần!
Thế chẳng khác nào là dùng tính mạng ra để thề, Phương Nguyên cũng có chút động dung, trịnh trọng cám ơn Thái Hư tiên sinh.
Cơ hội Hóa Thần...
Thế gian e là không có hứa hẹn gì nặng hơn!
Tiên Minh cũng đang thông qua phương pháp này, bù đắp tổn thất không được vào Côn Luân của mình à?
Chén rượu thứ ba, Phương Nguyên đi gặp Tuyết Nguyên Kiếm Thủ.
Hắn ở trên Tuyết Nguyên có không ít giao tiếp với Tẩy Kiếm Trì, nhưng lại một mực chưa thật sự trao đổi, hai phương vẫn ở trong một loại tình cảnh vô cùng xấu hổ, trên trình độ nào đó, thậm chí còn có thể nói là có cừu oán, nhưng trước khi mình vào kim kiều, Tuyết Nguyên Kiếm Thủ vẫn đánh đến một đạo kiếm quang, giúp mình nói một câu, như vậy dựa vào những lời này, mình chắc cũng nên tới kính một chén rượu.
Lúc này vị Tuyết Nguyên Kiếm Thủ mặc lam, đầu đội tử quan, khí cơ ẩn mà không lộ đang đánh cờ uống rượu với một lão giả mặc đạo bào Dịch Lâu ở trong rừng trúc, ngoài rừng có một vị kiếm tiên áo trắng trên người đeo kiếm và một nữ nho thủ trẻ tuổi của Dịch Lâu đứng cản không cho người ngoài tùy tiện đi vào rừng trúc, nhưng nhìn thấy người tới là Phương Nguyên, hai người không nói gì, để mặc hắn vào.
- Lúc trước ở trên Tuyết Nguyên, bổn tọa vẫn muốn gặp ngươi, ngươi không chịu đến, hiện giờ lại chủ động tới đây kính rượu à?
Nhìn thấy Phương Nguyên vào rừng trúc, Tuyết Nguyên Kiếm Thủ cũng không ngẩng đầu, chỉ vừa chơi cờ vừa thản nhiên cười một tiếng.
Phương Nguyên nói:
- Lúc ấy thời cơ chưa đến, gặp tiền bối vãn bối cũng không biết nên nói gì!
Tuyết Nguyên cười một tiếng, nói:
- Vậy hiện tại thì sao?
Phương Nguyên nói:
- Hiện tại chắc không cần phải nói gì!
- Thú vị!
Tuyết Nguyên Kiếm Thủ ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nguyên, nói:
- Hiện tại quả thật là không cần phải nói gì nữa, lúc trước khi ở trên Tuyết Nguyên, bổn tọa vẫn muốn gặp ngươi, hỏi ngươi có nguyện ý gia nhập Tẩy Kiếm Trì ta tu hành hay không, nhưng hiện giờ, ngươi đã không thể vào Tẩy Kiếm Trì, con đường kiếm đạo của ngươi là đúng hay sai, bổn tọa sẽ không phát biểu ý kiến, nhưng cũng không muốn giấu người, kiếm đạo chi tranh chính là đại đạo chi tranh, không thể dung người nhất, cho nên có câu bổn tọa phải nói trước, trăm năm sau, bổn tọa sẽ chém ra một kiếm đối với ngươi.
Thần sắc hắn lạnh lùng, có chút nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Hy vọng ngươi sẽ chuẩn bị tốt để tiếp được một kiếm này!
- Trăm năm sau...
Phương Nguyên hơi ngưng thần, nghĩ tới hàm nghĩa trong lời nói này.
Trăm năm sau, đại kiếp tất nhiên đã qua đi, đến lúc đó lại là kiếm đạo chi tranh sao?
Hắn gật đầu, uống một hơi cạn sạch rượu, nghiêm túc nói:
- Vãn bối nhớ kỹ!
Sau đó Phương Nguyên lại rót một chén rượu, nhìn về phía lão giả Dịch Lâu.
Hắn chưa gặp vị lão giả đã già tới râu tóc bạc trắng, dường như không thể già hơn được nữa này, nhưng hắn nhớ rõ, khi mình chờ ở trên kim kiều, Dịch Lâu cũng có một người tới nghênh đón mình, mà hiện giờ, người nghênh đón mình đang thủ ở bên ngoài rừng trúc, điều này cũng đại biểu cho, lúc ấy lên tiếng cho mình, hẳn là ý tứ của bị cao nhân Dịch Lâu trước mắt này.
Lão giả đó nhìn thì già nua, nhưng nói chuyện lại vẫn rât rất rõ ràng hữu lực, chỉ ha ha ha ha nhìn Phương Nguyên, nói:
- Phương tiểu hữu, lão phu thôi diễn cả đời ở Dịch Lâu, chỉ phát hiện một quy luật đáng tin cậy nhất, ngươi biết là gì không?
Phương Nguyên cung kính nói:
- Xin thỉnh giáo!
Lão giả đó cười nói:
- Người thời nay nhất định mạnh hơn cổ nhân, ngươi có thể tưởng tượng thời thái cổ, những cường giả có thể hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết, đặt tới hiện giờ kỳ thật đều chỉ là cảnh giới Luyện Khí không? Con đường là người đi ra, cho nên người thời nay nhất định sẽ đi xa hơn cổ nhân, kiếm đạo cũng là đường, đường thì thì không có cái nào không thông cả, nếu ngươi cảm thấy không thông, vậy thì chỉ là vì ngươi chưa có năng lực đi qua thôi!
Phương Nguyên nghe mà ngây ra một lúc, sau đó cúi người hành lễ với lão tiên sinh đó:
- Thụ giáo!
Tuyết Nguyên Kiếm Thủ thấy hai người này nói chuyện, trong lòng liền không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói xong chưa?
Nói xong liền giục lão tiên sinh:
- Đại thế của Bổn tọa đã định, chiếng thắng trong khoảnh khắc thôi, nên là ngươi đi rồi!
Phương Nguyên đứng lên, cười nói:
- Còn có một câu!
Tuyết Nguyên Kiếm Thủ hơi ngây ra, quay đầu nhìn Phương Nguyên:
- Câu gì?
Phương Nguyên nói:
- Nước cờ tiền bối vừa di sai rồi!
Nói xong đi một nước thay lão tiên sinh của Dịch Lâu, sau đó hành lễ với hai người này, rời khỏi rừng trúc.
Tuyết Nguyên Kiếm Thủ nhìn bàn cờ bởi vì một nước này mà cục diện đã thay đổi, giậm chân một lúc mới phẫn nộ quát:
- Nước này không tính!
...
Từ trong rừng trúc đi ra, Phương Nguyên lại đi gặp Cửu Trùng Thiên Thần Hoàng.