Chương 1210: Năm chén rượu (1)
Trong lòng hắn cũng minh bạch, kỳ thật bất kể là lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, hay là Bạch phu nhân của Lang Gia Các, trong lòng chắc cũng cảm thấy Vương gia Đạo Tử kia thích hợp hơn mình, bằng không đã sớm lên tiếng rồi, mà chuyện đến lúc này, mình cũng không muốn gì khác, chỉ cần có thể đi vào Long Tích làm được, huống chi mình của nhưng được ở cùng một đội với Lạc Phi Linh, cũng có thể chiếu ứng cho nhau...
... Về phần chuyện khác, trong lòng hắn đã có tính toán!
Rượu ngon như biển, món ăn quý và lạ như núi.
Sau bảy ngày nghị sự chính là tiên yến ba ngày.
Nam Hải thân là một trong Thất Đại Thánh Địa, đã chuẩn bị cực kỳ thỏa đáng cho chuyện này. Đại yến ba ngàn năm một lần, kiều cơ mỹ nhân qua lại, lực sĩ nô dịch san sát. Trúc tơ uyển chuyển, tiên nhạc du dương, ca múa thướt tha. Đèn lồng tung bay trên Nam Hải, chiếu sáng cả ba ngàn dặm. Thế gian tiên yến vô số, nhưng nếu luận về thanh thế, thân phận cao, tu vi mạnh của tân khách, có thể nói là tuyệt không có cái nào hơn.
Từ xa nhìn lại có thể thấy được ba tiểu đảo, mấy tòa đại điện đều kim kiều nối liền.
Chung quanh dùng thần thông thúc sinh vô số kỳ hoa dị thảo, mùi thơm nức mũi. Trong điện, trên núi của ba tòa tiểu đảo đều có tiếng người đàm tiếu. Có người thưởng tức ca múa, uống rượu ngon trong đại điện; Có người chơi cờ trong rừng, tranh luận không ngớt; Có người khoanh chân luận đạo, biểu thị thần thông trận pháp; Có người ở bờ cát nặn đất thành binh, luận về quân trận. Có hảo hữu quý trọng sự gặp nhau hiếm có, dắt tay thở dài, chỉ nguyện trong đại kiếp có thể kề vai chiến đấu; Người từng có cừu địch, nhìn nhau không nói gì, im lặng uống rượu, đại kiếp qua đi, có lẽ thù này sẽ không báo được.
Dù sao, trong lòng bọn họ đều minh bạch, đây có lẽ là lần cuồng hoan cuối cùng.
Cho dù chuyến đi Long Tích này có thể thành công, nhưng cũng chỉ tranh thủ hai mươi năm cho nhân gian mà thôi, đối với người tu hành mà nói, nhất là người tu hành có tu vi như bọn họ mà nói, hai mươi năm, kỳ thật cũng chỉ là nháy mắt là qua!
Mà trong cuộc tiên yến này, đám tiểu bối có duyên với tiên yến tất nhiên cũng đều ai nấy bận tới loạn cả lên, tận dụng triệt để, chạy tới chạy lui, đại nhân vật trong sân bình thường đều là hao hết khí lực cũng khó gặp, hiện giờ lại có thể tùy ý thấy được, chỉ cần tới chào hỏi một tiếng, đó chính là gặp mặt một lần, có lợi rất lớn đối với con đường tu hành tương lai của mình, thậm chí là một số nan đề trên tu hành bình thường căn bản không thể thỉnh giáo, hiện giờ chỉ cần là chạm lúc tâm tình của những đại nhân vật đó tốt, cũng sẽ chỉ điểm một hai.
Phương Nguyên cũng ở trong yến hội này, tay cầm một bầu rượu, kính mấy người nên kính.
Chén rượu đầu tiên hắn kính là Lang Gia Các Bạch phu nhân.
Chén rượu này tất nhiên là kính sự thưởng thức của nàng ta!
Bất kể là mười năm trước, nàng ta cho mình cơ hội đọc sách ở Lang Gia Các, hay là một đạo tiên pháp đó, hay là hiện giờ mình ở trên kim kiều, nàng ta là người đầu tiên sai Bạch Du Nhiên tới mời mình vào tiên yến, đều là nhân tình cực lớn, đáng để Phương Nguyên tôn kính.
Hơn mười năm không gặp, Bạch phu nhân giọng nói và dáng điệu vẫn như xưa, chỉ lộ ra tiều tụy hơn rất nhiều, Bạch Du Nhiên thì ôm tiểu Kỳ Lân, lộ ra vẻ vô cùng nhu thuận dựa bên người nàng ta. Bạch phu nhân tính tình ôn nhu, quan sát Phương Nguyên trên dưới mấy lần, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Năm đó ta còn tưởng rằng ngươi không thể thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, không ngờ là coi thường ngươi, hiện giờ ngươi đã là đại tu một phương, thành tựu tương lai không phải chúng ta có thể phỏng đoán, nếu tương lai Du Nhiên chẳng may gặp nạn, mong ngươi nhớ kỹ phần nhân quả thầy trò này, giúp đỡ hắn.
Phương Nguyên có thể từ trong lời nói của Bạch phu nhân cảm nhận được sự tôn trọng của nàng ta, cũng ngưng trọng gật đầu:
- Nhất định rồi!
Bạch phu nhân nhìn Phương Nguyên, lại nhìn nhìn Lạc Phi Linh ở xa xa thò đầu thò cổ chờ Phương Nguyên tới, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nét cười, nói:
- Nha đầu của Vong Tình Đảo này là hảo hài tử, nếu các ngươi bình yên trở về, ta có thể thay ngươi làm bà mối!
Phương Nguyên nghe vậy mừng lắm, một đại sự cuối cùng cũng được quyết định rồi.
Lang Gia Các Bạch phu nhân làm mai, chắc là đủ xứng với thân phận của Nam Hải Vong Tình Đảo chứ?
Chén thứ hai, Phương Nguyên đi kính Thái Hư tiên sinh của Tiên Minh.
Trước nay hắn luôn có hảo cảm với Tiên Minh, thậm chí một độ suýt nữa trở thành người của Tiên Minh, mà ngọn nguồn của phần hảo cảm này, ngẫm lại cẩn thận cũng bắt đầu từ lúc còn chưa gặp mặt Thái Hư tiên sinh, trong suy nghĩ của hắn, lão giả không hề có giao tình với mình, chỉ là vì cảm thấy mình có chút tư chất, liền nguyện ý cho mình thêm mấy lần kỳ ngộ, vốn là người có thể tôn trọng.
Thái Hư tiên sinh uống chén rượu đó, Tuần Giám Sứ, hoặc là nói Trấn Thủ mới tấn thăng Triệu Chí Trăn ở bên cạnh hầu hạ, sau đó nhìn Phương Nguyên, Thái Hư tiên sinh chỉ thở dài:
- Ngươi cũng thấy loạn tượng của lần nghị sự này rồi đây, không biết trong lòng ngươi có thất vọng không, nhưng lão phu không thể dạy ngươi gì khác, chỉ muốn nói với ngươi một câu, ước nguyện ban đầu Tiên Minh được thành lập chính là để chống đỡ đại kiếp, bởi vậy, chỉ có chống đỡ đại kiếp mới là Tiên Minh, chỉ cần là vì chống đỡ đại kiếp, vậy thì nhất trí với lý niệm của Tiên Minh!
Phương Nguyên biết Thái Hư tiên sinh là đang ám chỉ mình cái gì.