Chương 1209: Người dẫn đầu ba đội (2)
Có người cảm thấy Mạnh Thiên Ly hóa anh sớm hơn một chút, thực lực chắc cũng mạnh hơn, nên làm đội trưởng, lại có người cảm thấy, tuổi Mạnh Thiên Ly nhỏ hơn, e là không thể phục chúng, mà tiểu Thánh Nữ của Huyền Tông Cửu Đạo lại nổi danh ổn thỏa, đã sớm xử lý sự vụ tông môn, chắc hẳn luận về thủ đoạn xử sự thì tốt hơn.
Sau một phen thương nghị, lại có hai người đứng lên, một người áo xám, đầu đầy tóc trắng, chính là gia chủ Mạnh gia, một người khác thì áo đen mặt trắng, cả người tiêu sái, là đạo chủ của Huyền Tông Cửu Đạo, hai người trực tiếp dắt tay nhau bước ra, đi một vòng ở ngoài điện, lúc quay về, hai người đã có tính toán, Mạnh gia Mạnh gia cười nói:
- Dù sao Huyền Tông Cửu Đạo tiểu Thánh Nữ vẫn lớn tuổi hơn một chút, để nàng ta làm chủ sự sẽ ổn thỏa hơn, chư vị không cần tranh cãi, lão phu sẽ nói với Ly nhi, để hắn phụ tá cho tiểu Thánh Nữ!
Nghe vậy các tu sĩ đều ngậm miệng.
Mà trong thiên điện, đám người Phương Nguyên thì lập tức nhìn về phía một nam tử áo lam ở trước nhất, bên cạnh hắn có một con hươu hoa đang nằm, khí cơ trầm ổn, lúc này chỉ lẳng lặng ngồi đó không nói gì, dường như không cảm nhận được ánh mắt của mọi người.
Đợi cho đội trưởng của đội thứ hai đã định, trong đại điện liền có một người bật cười, nói:
- Đội trưởng của đội thứ ba này rất đơn giản, đội này phần lớn là một số truyền nhân Côn Luân Sơn vừa hóa anh không lâu, hiện giờ vẫn cần ma luyện nhiều hơn, trừ bọn họ ra, luận về công đức, luận về tu vi, thậm chí luận về một thân bản lĩnh, có ai hơn được Vương gia Đạo Tử Vương Trụ?
Các tu sĩ nghe vậy chỉ trầm mặc.
Người lúc trước mở miệng nhíu mày, nói:
- Chư vị có ý kiến gì không?
Lúc này có người lên tiếng:
- Vương gia Đạo Tử thanh danh không nhỏ, nằm trong Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, chắc hẳn cũng có thực lực, chỉ có điều, nếu ta nhớ không sai, năm đó ở Ma Biên vì một chuyện nhỏ mà đẩy ba vị tiên binh vào chỗ chết, nếu thực sự vào Long Tích, các ngươi khẳng định hắn có thể dẫn dắt những tiểu bối trẻ tuổi này hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Người lúc trước lên tiếng nghe vậy, lập tức giận dữ, quát:
- Chuyện quan trọng nhất trong quân chính là kỷ luật nghiêm minh, lúc trước Vương gia Đạo Tử ở Ma Biên, có tiếng là dũng mãnh thiện chiến, thiết huyết vô song, lúc ấy trong quân của hắn có người lười biếng, tham sống sợ chết, suýt nữa làm hỏng quân cơ, hắn giết gà dọa khỉ, xử phạt nặng tay là sai à? Ngươi chỉ nghĩ lấy việc này ra nói, nhưng chẳng lẽ lại quên, về sau quân ngũ của hắn dũng quan ba quân, liều mình tử chiến, cuối cùng trong một số ma triều lập được công lao lớn nhất à?
Người lúc trước phản bác im lặng, không nói gì nữa.
Nhưng trong đại điện, vẫn có một cỗ không khí bất tường, rõ ràng là có người bất mãn.
Sắc mặt người lên tiếng cho Vương gia Đạo Tử cũng xuống, một lúc sau, quát lạnh:
- Lần này vào Long Tích, chẳng lẽ không phải vì hoàn thành nhiệm vụ à, càng là chuyện nguy hiểm thế này, càng cần phải có người có thủ đoạn có quyết đoán đảm đương trọng trách, không nói cái khác, các ngươi xem các tiểu nhi trong đội thứ ba này, Thánh Nữ Vong Tình Đảo tất nhiên tất nhiên thân phận, chỉ là tuổi còn nhỏ, chân truyền Tiên Cơ Môn Ban Phi Diên am hiểu trận đạo, không giỏi ngạnh đấu, mà trong người khác, luận về tu vi và phẩm tính, chẳng lẽ có người thích hợp Vương gia Đạo Tử à?
Những lời này được nói ra, trong đại điện, vẫn im lặng, không khí không khí lưu chuyển.
Lão giả lên tiếng cho Vương gia đang rèn sắt khi còn nóng, chợt nghe có một người nói:
- Tiểu bối họ Phương đó không phải cũng ở trong đội thứ ba à?
Lời này vừa được nói ra, không khí trong đại điện bỗng nhiên có chút trầm trọng.
Trong các tu sĩ, thậm chí có tiếng cười lạnh vang lên.
Mà trong thiên điện, một người ngồi ở vị trí đầu cũng đột nhiên quay đầu nhìn Phương Nguyên.
Đám người Tống Long Chúc thì trong lòng vui lắm, đều quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên.
- Tiểu nhi họ Phương đó có danh lục đạo khôi thủ, chắc hẳn biết không ít thứ, nhưng dù sao hắn cũng vừa kết anh, làm sao có đủ năng lực thống lĩnh một đội, để hắn cùng tiến vào Long Tích, làm chút chuyện là được rồi!
Được một lúc mới có người cười nhạt, thấp giọng lên tiếng.
- Không sai...
Trong Tiên Minh cũng có một nam tử thanh âm tinh tế cười cười, nói:
- Kỳ thật Bổn tọa cũng rất thưởng thức tiểu nhi họ Phương này, hắn là hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng, nhưng đáng tiếc hắn vẫn quá non nớt, làm việc dũng mãnh có thừa nhưng không đủ ổn thỏa, chuyện lần này dù sao vẫn quá quan trọng, Vương gia tử từng lịch luyệnở Ma Biên, chắc thích hợp hơn!
Các tu sĩ trong điện thấy Tiên Minh túc lão đã mở miệng, lại thấy không ít đạo thống có thái độ kiên quyết, liền không nói nữa.
Dù sao nếu so sánh, thanh danh của Phương Nguyên không nhỏ, nhưng luận tư lịch thì dường như vẫn kém Vương gia Đạo Tử một bậc, có người trong lòng hướng về Phương Nguyên, lúc này cũng không tiện nhiều lời, bằng không sẽ lại là một hồi cãi nhau mãi không kết thúc.
- Nếu như thế để Vương gia tử làm đội trưởng đội thứ ba này đi!
Trưởng lão Tiên Minh kia nghe vậy, không nói nữa, phẩy một cái cạnh tên của Vương Trụ.
Đội trưởng ba đội đã được xác định.
Đám người Tống Long Chúc Ngồi bên cạnh Phương Nguyên trong lòng đều thở dài, dường như có chút tiếc nuối, ở phía trước thiên điện lại có mấy người quay đầu lại mỉm cười với Phương Nguyên, bị Lạc Phi Linh hung hăng lườm lại.
Lạc Phi Linh nói:
- Phương Nguyên sư huynh, hay là lại để ta đi xin lão tổ tông?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần, như vậy là tốt rồi!