Chương 1208: Người dẫn đầu ba đội (1)
Tên của người khác được đưa ra, kiểu gì cũng có người phản bác vài câu, dù sao danh ngạch còn lại cũng chỉ có sáu, mà lại có không biết bao nhiêu người muốn đệ tử nhà mình tham dự chuyện này, mỗi một danh ngạch bị người ta đoạt đi, chính là mất đi một cơ hội, nhưng khi đến phiên Phương Nguyên theo lý thuyết thì bị nhiều người bất mãn nhất, lại không ngờ không có một ai phản đối, trực tiếp viết tên của hắn lên.
Nguyên nhân tất nhiên cũng rất đơn giản, hắn quả thật có tư cách này!
Có một vị lão giả áo xám đi tới thiên điện, treo một đạo quyển trục trên vách tường, các cao thủ tiểu bối đều chen lên xem, liền thấy trên quyển trục đó chính là danh sách cao thủ tiểu bối lần này sẽ vào Long Tích, mấy trăm cao thủ trong thiên điện cũng chỉ có một số người nổi bật nằm trong danh sách này, người lên bảng trong lòng lập tức cảm thấy vừa tự hào lại vừa có chút áp lực, mà người không lên bảng tuy không tránh được có chút mất mát, nhưng vừa nghĩ tới sự hung hiểm trong nhiệm vụ này, lại cảm thấy dường như không được lựa chọn cũng là chuyện tốt!
Phương Nguyên nhìn tên của mình xuất hiện trên quyển trục thứ ba, cùng bảng với đám người Hứa Ngọc Nhân, Tống Long Chúc, Vi Long Tuyệt, Lạc Phi Linh, Lý Hồng Kiêu thì không ở bảng này mà là ở trên quyển trục thứ nhất, trừ những người quen này, trên bảng còn có mấy người mình không biết tên, nghĩ chắc là con cái của một số thế gia, liền nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc.
Không nói đến Lạc Phi Linh từ lúc ban đầu đã nói muốn mình tận hết khả năng làm thành chuyện này, cho dù nàng ta không nói, chuyện có ảnh hưởng lớn đối với Thiên Nguyên như vậy, mình cũng nên tận một phần sức, đây là một loại thái độ phải làm theo lẽ thường.
Hắn từ trong xương tủy là người lười biếng, chỉ thích đọc sách tu hành, không thích lo chuyện bao đồng, loại lười biếng này có đôi khi giống như là thờ ơ, nhưng khác với thực sự thờ ơ, đến lúc mình nên tận trách nhiệm, như vậy hắn nhất định sẽ tận hết trách nhiệm của chính mình.
Thấy danh sách đã định, trong lòng các tu sĩ đều thở phào, trong chủ điện liền có một số người lúc trước vẫn chưa lên tiếng lạnh lùng nói:
- Nếu nhân số đã định, vậy thì vẫn phải có một người xử sự nhạy bén, làm việc chu toàn đáng tin cầm đầu, tập hợp sức của mọi người mới có khả năng vượt qua hiểm nguy ở Long Tích, lập hạ một phần công đức lớn, theo lão phu thấy, Trung Châu Mạnh gia tử, kỳ tài ngút trời, phẩm tính khiêm nhường, tuổi còn trẻ đã có vô số công đức, nên gánh trọng trách này, làm người đứng đầu một đội, dẫn các tiểu nhi vào Long Tích, hoàn thành việc này!
Bên cạnh cũng có người trầm ngâm nói:
- Trung Châu Vương gia tử Vương Trụ thành danh ba trăm năm, nằm trong Tứ Thánh Bát Kiệt, lại từng đóng giữ Ma Biên trăm năm, tinh thông võ lược, dũng mãnh thiện chiến, ứng xử cực tốt, theo lão phu thấy kẻ này cũng nên đứng đầu một đội!
- Ha ha, Tần gia Loạn Thiên Tiểu Thánh Tần Loạn Ngô, từ thuở nhỏ đã thiên tư hơn người, xử sự già dặn, từng vào sinh ra tử dưới trướng Tiên Minh, lập công vô số, đã bao lần chuyện nhìn thì cơ hồ là không thể làm thành, lại chỉ cần có hắn xuất mã là làm xong, hiện giờ chuyến đi Long Tích này đã hung hiểm như vậy, sao có thể thiếu được người này, lão phu cái khác không nói, chỉ muốn đưa hắn làm người dẫn đầu một đội!
- ...
- ...
Vừa định ra danh sách, liền có người lên tiếng, muốn định ra đội trưởng ba đội.
Đội trưởng này khác với danh sách đó, thật sự quá trọng yếu, bởi vậy người tranh đoạt cũng ít hơn nhiều.
Có rất nhiều người trong lòng cũng hiểu, để con cháu nhà mình vào Long Tích cũng không sao, nhưng bảo bọn họ làm đội trưởng, dẫn dắt một đội nhân mã đi vào, lại thực sự có chút miễn cưỡng, vạn nhất thành công thì còn đỡ, thân là đội trưởng, tất nhiên sẽ được ghi công đầu, tạo hóa của Tiên Minh là không thoát khỏi tay được, nhưng nếu thất bại, vậy không nghi ngờ gì nữa sẽ phải gánh vác trách nhiệm cực lớn, muốn thoái thác cũng không thoái thác được.
Bởi vậy, đối với ba danh ngạch này lại hoặc là không dám tranh cướp, hoặc là đã tranh cướp thì nhất định phải thành công.
- Ờ, hay là để từ từ đi!
Có một vị lão giả Tiên Minh thấp giọng nói khẽ, tay cầm một đạo quyển trục, nói:
- Bên trong đội nhân mã thứ nhất đúng là Tần gia tiểu thánh có tu vi cao nhất, đã là Nguyên Anh trung kỳ, huống hồ hắn từng ra sức ở Tiên Minh, lão phu cũng biết năng lực của hắn, chư vị đồng đạo nói xem, trong đội thứ nhất này, có ai thích hợp một đội đội trưởng một đội, thống lĩnh toàn cục hơn người này không?
Các tu sĩ ngơ ngác nhìn nhau, đại bộ phận người đều không nói gì.
Nhưng vẫn có người không cam lòng, nhưng nghĩ tới chênh lệch giữa Đạo Tử nhà mình và Tần Loạn Ngô đó, đành cường hành nuốt xuống.
Lão giả Tiên Minh đó cười cười, liền ở trên quyển trục thứ nhất phẩy tên của Tần Loạn Ngô, xem như đã quyết định, sau đó cầm quyển trục thứ hai lên, nói:
- Trong đội này cũng lấy Mạnh gia tử Mạnh Thiên Ly cùng với tiểu Thái Nữ của Huyền Tông Cửu Đạo tu vi cao nhất, theo ý lão phu, nếu muốn chọn đội trưởng, cũng ở trong hai người này, ý chư vị thế nào?
Các tu sĩ nghe vậy cũng đều gật đầu, không có dị nghị.
Nếu muốn đoạt vị trí đội trưởng, tất nhiên phải có căn cơ nhất định mới được.
Nếu không đủ tư cách, lại cứ muốn tranh đoạt, lọt vào mắt mọi người chỉ tổ bị chê cười.
Có điều liên quan tới ai nên làm đội trưởng trong hai người này, ý kiến của các tu sĩ lại không thống nhất.