Chương 1215: Trời sinh quái tài (2)
Lạc Phi Linh chống nạnh nói:
- Ngươi vẫn không hài lòng à?
Hậu Quỷ Nhi cười khà khà, nói:
- Không sao, ta có thể tiếp nhận chỗ thiếu xót này!
Phương Nguyên vô cùng kinh ngạc:
- Việc này không ngờ đã thành rồi à?
Lạc Phi Linh cười nói:
- Mã tử nương tử rất hài lòng, thứ quý báu nhất của nàng ta chính là tọa kỵ Đảo Sơn Đồn của nàng ta, đó là tọa kỵ từng cùng nàng ta vào sinh ra tử, trước kia đã bắn tiếng, ai muốn làm đạo lữ của mình thì phải được Đảo Sơn Đồn đó tán thành, bình thường Đảo Sơn Đồn đó tính tình rất hung hăng, thấy ta cũng đuổi, không ngờ bản sự của Hậu Quỷ Nhi sư huynh lại lớn như vậy, gãi bụng mấy cái liền thu phục được Đảo Sơn Đồn, thấy hắn so với thấy Mã nương tử thì còn thân hơn, lập tức trấn trụ được Mã nương tử.
Hậu Quỷ Nhi mặt đầy hưng phấn, không ngừng nói:
- Bản sự giữ nhà, bản sự giữ nhà.
Phương Nguyên nhớ tới chức trách của Hậu Quỷ Nhi ở Thanh Dương Tông lúc ban đầu, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, đây cũng là một cuộc nhân duyên!
Nếu Hậu Quỷ Nhi đã đáp ứng, vậy Phương Nguyên liền đi tìm Thái Hư tiên sinh một chuyến, xin hắn thêm danh ngạch.
Thái Hư tiên sinh lúc đầu vừa nghe thấy muốn thêm người, lập tức mặt lộ vẻ khó xử, thở dài:
- Ngươi cũng biết chuyện tới Long Tích này liên quan trọng đại, bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm cơ hội lập công lần này, danh ngạch đã định, không tiện sửa đổi, nhưng nếu ngươi kiên trì, ta sẽ người ta nói người ta nói chuyện.
Phương Nguyên gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Vị đồng môn này của ta là quái tài, tuy chỉ có Trúc Cơ Trúc Cơ, nhưng nhất định có thể giúp đỡ!
Thái Hư tiên sinh ngẩn ra:
- Chỉ có tu vi Trúc Cơ?
Phương Nguyên gật đầu.
Thái Hư tiên sinh kinh ngạc nhìn Phương Nguyên:
- Ngươi xác định hắn không phải vào chịu chết chứ?
Phương Nguyên lắc đầu, cười khổ nói:
- Ta có dự cảm, cho dù ta chết ở bên trong, hắn cũng sẽ không xảy ra bất ngờ!
Thái Hư tiên sinh cười khổ bất đắc dĩ, nói:
- Vậy ngươi cứ dẫn theo đi, đã là tu vi Trúc Cơ, vậy ngay cả nói không cần nói, chỉ là tu vi này của hắn quá nông cạn, không đủ một mình làm một danh ngạch, chỉ coi như là dắt theo tùy tùng!
Phương Nguyên cần nhắc một chút, cũng chỉ đành đáp ứng, như vậy Hậu Quỷ Nhi có thể đi vào, nếu chuyện mà thành, vậy công lao cũng chỉ ghi trên đầu mình, đương nhiên, về sau mình cũng có thể bồi thường cho Hậu Quỷ Nhi.
Tiên yến vẫn tiếp tục, Lạc Phi Linh thân là chủ nhà, tất nhiên muốn mời Hậu Quỷ Nhi đi chơi chung quanh.
Nói đến cũng kỳ quái, Hậu Quỷ Nhi ở trước mặt người ngoài thì đều là bộ dạng hèn hạ đáng khinh, mắt cũng không thành thật, nhưng ở trước mặt Lạc Phi Linh lại cực kỳ thong dong, không nhìn chằm chằm giống như nhìn nữ nhân khác, trông rất giống người bình thường.
Nguyên nhân cụ thể thì Phương Nguyên không biết, chỉ có thể quy kết cho Lạc Phi Linh trời sinh có nhân duyên tốt!
Mà cũng không cũng không rời khỏi Tàng Kinh Điện nữa, chỉ chăm chỉ đọc tất cả ghi chép phân tích về Long Tích, thời gian ba ngày cứ vậy trôi qua, đã tới lúc đoàn người bọn họ tới Long Tích, lúc này mới rời khỏi Tàng Kinh Điện đến tập hợp.
Trên tiên sơn ven biển, đám người Tiên Minh và lão tổ tông Vong Tình Đảo đều chờ ở trên núi, mà trong nước biển, đã có ba thấy cự kình ẩn núp, chỉ lộ ra phần lưng, tổng cộng ba đội nhân mã tiến vào Long Tích, lúc này đã phân biệt đứng trên lưng cự kình, nghênh đón gió biển gào thét, không khí lộ ra có chút trang nghiêm, biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất ngưng trọng.
- Chuyến đi tới Long Tích này, vận mệnh của thương sinh thiên hạ đều ở trên người các ngươi, mong chư vị đừng ngại gian khổ, đừng sợ hung hiểm, lập công cho thiên hạ này, nếu chuyến này có thể thành, trên bia công đức của Côn Luân Sơn sẽ lưu lại tính danh của các ngươi, vĩnh viễn được người hậu thế ca tụng.
Thái Hư tiên sinh đứng trên tiên sơn, nhìn đám người Phương Nguyên ở phía dưới, trầm giọng thở dài:
- Mục đích của chuyến này đều đã nói rõ với ba vị đội trưởng, sau khi tới, bọn họ sẽ nói với các ngươi, ghi chép về Long Tích, các ngươi trong mấy ngày nay đều đã xem qua rồi, lão phu cũng không nói nhiều, chỉ có thể chân thành mong các ngươi khải hoàn trở về, lúc đó lão phu sẽ cầm bình dẫn ngựa, đón gió tẩy trần cho các ngươi.
- Đã vì Thiên Nguyên, tiếc gì thân này?
Trên lưng cự kình, có người trầm giọng hét lớn, bộ dạng khẳng khái.
Người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ thế này cũng quá giả dối rồi.
Tuy trong lòng trầm trọng, nhưng dù sao các tu sĩ cũng đã là tu vi Nguyên Anh, tâm chí kiên định, cũng khinh thường nói những lời cổ vũ bơm hơi, chỉ nhìn nhau một cái, thấy đã chuẩn bị thỏa đáng, trên lưng con cự kình đầu tiên, nam tử Tần Loạn Ngô giữa trán có ba đạo kim tuyến liền cao giọng nói:
- Chư vị tiền bối yên tâm, chúng ta đã quyết định muốn đi, sẽ không cô phụ kỳ vọng của chư vị!
Dứt lời, xoay người lại, trầm giọng nói:
- Đi thôi!
Ầm một tiếng, cự kình dưới chân hắn bay lên trong không trung, xoay người lại, bơi tới phía nam, dấy lên cuộn sóng nghìn trượng.
Hai con cự kình khác cũng đuổi theo bọn họ, xoay người phá sóng mà đi, nhắm thẳng tới phía nam.
Bên cạnh Phương Nguyên, Lạc Phi Linh vẫy tay về phía bờ biển, nói lời từ biệt với đám người lão tổ tông của Vong Tình Đảo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu cảm dường như có chút phức tạp, vừa có chút kích động, lại có chút kiên định, lại dường như có một số hi vọng khiến người ta không thể lý giải.
Mà Hậu Quỷ Nhi thì trực tiếp ngồi trên lưng cự kình, tóm lấy chéo áo Phương Nguyên.