Chương 1216: Long Cung dưới đáy biển (1)
Rõ ràng đã sợ tới mặt mũi trắng bệch, lại vẫn gắng gượng lộ ra vẻ mặt tươi cười, ra sức vẫy tay về phía bờ biển, thuận theo tầm mắt của hắn mà nhìn, Phương Nguyên thấy một nữ tử cưỡi một con lợn rừng mặc giáp cực lớn, vung lang nha bổng chia tay với hắn.
- Nên tập trung tinh thần mà làm việc!
Phương Nguyên nghênh đón gió biển, thầm hít sâu một hơi, tâm thần dần dần ngưng tụ.
Trong óc lược lại một lần hiểu biết đối với Nam Hải Long Tích, thầm phỏng đoán chuyện có khả năng sẽ phát sinh.
Cự kình rẽ sóng lướt về phía trước, tiên đảo phía sau rất nhanh liền đã biến mất khỏi tầm mắt, mà hai con cự kình khác cũng bắt đầu càng lúc càng xa và bọn họ, cũng đúng lúc này, Vương gia Đạo Tử Vương Trụ ngồi trước nhất trên lưng cự kình chậm rãi quay người lại, hắn mặc một thân thiết giáp, hai mắt lộ ra có chút khô khan, đường cong trên mặt cực kỳ cương nghị, giống như gang thép.
- Ta biết có rất nhiều thế gia đạo thống đều rất không hài lòng đối với ngươi!
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Phương Nguyên, lộ ra vẻ lạnh lùng mà cứng rắn:
- Nhưng ta không có hứng thú đối với những chuyện đó, cũng sẽ không bởi vậy mà nhằm vào ngươi, chỉ hy vọng ngươi minh bạch một chuyện!
Phương Nguyên nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Thanh âm của Vương Trụ lập tức trầm xuống:
- Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên ngươi tốt nhất hãy dụng tâm mà làm việc, đừng tự cho là thông minh, nếu ngươi làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ lần này, ta chẳng bận tâm ngươi có trèo cao được Nam Hải hay không, vẫn sẽ không chút do dự chém ngươi!
Phương Nguyên rất yên tâm, nhìn hắn với vẻ hữu hảo, nói:
- Ta cũng vậy!
Vương gia Đạo Tử Vương Trụ, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một hồi, không nói thêm gì.
Cự kình tiếp tục phá sóng tiến về phía trước, giống như cảm nhận được áp lực trong những lời cảnh cáo của Vương Trụ đối với Phương Nguyên, các tu sĩ đều có chút trầm mặc, nhất thời không dám nhiều lời, đám người Tống Long Chúc nhíu mày, rõ ràng không thích vẻ bá đạo trên người Vương Trụ, nhưng biết lời hắn nói là đúng, bởi vậy không ai lên tiếng, chỉ có Lạc Phi Linh là vẫn cười hì hì.
Nàng ta không sợ Vương Trụ, chỉ ngồi bên cạnh Phương Nguyên, nói nhỏ:
- Phương Nguyên sư huynh đứng tức giận, hay là để ta thay ngươi mắng hắn?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Mục tiêu là nhất trí, không cần phát sinh phiền não?
Lạc Phi Linh nghe vậy càng cười vui hơn.
Cự kình lướt sóng, một đường đi tới cực nam, thậm chí đã qua chỗ giao long bị treo, một mực tiến về phía nam, mà đến nơi này đã là hải vực biển sâu hiếm vết chân người, không thấy hòn đảo dân cư, chỉ có sóng biển vô tận, cho dù là người tu hành cũng rất ít muốn tới nơi này, càng không có hứng thú ở đây thăm dò gì cả.
Trên đường đi rất buồn chán, hải yêu cũng không gặp mấy con, hoặc là nói, trong hải vực to như vậy, nhất định là có không ít hải yêu, có điều những tiểu yêu quái này cũng không ngốc, từ xa cảm nhận được khí tức của mọi người trên lưng cự kình, ai nấy đều chuồn nhanh, không dám tới va chạm, cũng khiến tốc độ đi đường của đoàn người bọn họ cực kỳ thuận lợi.
Ước chừng hơn mười ngày, bọn họ cuối cùng cũng tới được mục đích, lại thấy nơi này nước biển xanh biếc, cơ hồ là trong suốt, vô cùng tươi đẹp, chung quanh có bầy cá nhiều màu bơi lượn, lộ ra sinh cơ bừng bừng, đến sau khi đến nơi này, đám người Vương Trụ thăm dò vị trí, liền xác định một nơi, vỗ vỗ lưng cự kình, cự kình đó liền lặn vào trong biển sâu.
Trước đây Phương Nguyên dù sao cũng chưa tới hải vực, hiểu biết không sâu, nhất là hải vực bực này, không ngờ có thể lặn xuống sâu như vậy.
Trong cảm giác, không ngờ lặn cả nửa ngày, vẫn không nhìn thấy đáy biển, hơn nữa theo lặn xuống càng lúc càng sâu, ngay cả nước biển nhìn thì vô cùng bình thường chung quanh lúc này dường như cũng có lực lượng vô cùng, giống như tường đồng vách sắt đè ép tới, nếu không phải bọn họ đều là hạng người tu hành cao thâm, có pháp lực bảo vệ nhục thân, thật sự không biết sẽ là kết cục gì.
Một đường lặn xuống, ánh sáng càng lúc càng ít, đến về sau, cơ hồ đã vươn tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào thần thức để nhìn vật, nhưng cứ tiếp tục lặn xuống, lại qua mấy canh giờ, chỉ cảm thấy mắt sáng rực, đáy biển không ngờ lộ ra ánh sáng nhạt.
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, nhìn xuống phía dưới, liền thấy thì ra là không ít san hô và rong tảo sinh trưởng dưới đáy biển, vô cùng thần dị, rõ ràng không có yêu khí, nhưng lại đều tỏa ra quang mang trong suốt mà nhu hòa, thậm chí là một số cá bơi ở đây, trên người cũng phát sáng, tất cả quang mang này dung hợp lại, tuy không mãnh liệt giống như ánh nắng, nhưng cũng đủ để người ta nhìn rõ.
- Phương Nguyên sư huynh, mau nhìn mau nhìn kia.
Lạc Phi Linh sinh ra và lớn lên trên biển, thấy cảnh đẹp thế này cũng vô cùng hưng phấn, không ngừng chỉ trỏ cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên thuận theo hướng nàng ta chỉ nhìn một cái, cười nói:
- Ngươi là chỉ con cá xấu hoắc đó à?
Lạc Phi Linh bĩu môi, nói:
- Rõ ràng là rất đẹp mà!
Nói xong hỏi Hậu Quỷ Nhi bên cạnh, hắn lúc này đang nhìn chằm chằm một bóng lưng tịnh lệ trên lưng cự kình không chớp mắt.
Nghe thấy Lạc Phi Linh hỏi, liền không quay đầu lại nói:
- Đẹp...
Cũng không biết là là nói bóng lưng kia đẹp hay là con cá đó đẹp.
Phương Nguyên rất bất đắc dĩ, cũng không biết có nên nói với hắn, bóng lưng đó không phải nữ, mà là Thanh Lưu Tông Đạo Tử Hứa Ngọc Nhân trời sinh nữ tướng hay không!
...
- Được rồi, yên lặng chút, đến nơi rồi!
Cũng đúng vào lúc này, đội trưởng Vương Trụ bỗng nhiên quay đầu, trầm giọng quát khẽ.