Chương 1217: Long Cung dưới đáy biển (2)
Mặc dù Lạc Phi Linh có chút không hài lòng, nhưng vẫn ngậm miệng, Phương Nguyên cũng tập trung tinh thần, nhìn chung quanh.
Vừa nhìn một cái, lại ngẩn ra, chỉ thấy đáy biển chung quanh nhấp nhô không bằng phẳng, mọc đầy tảo biển, phủ kín cát trắng, nhìn thì không khác gì hải vực khác, nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể thấy được dưới san hô và tảo biển đó không ngờ đều là đường đá chỉnh tề mà cứng rắn, nhìn thì rất có quy luật, có một số thậm chí giống như là cổng vòm, ẩn trong nước biển.
- Nơi này là...
Phương Nguyên lờ mờ đoán được gì đó, chỉ là có chút không thể tin nổi.
Trong mắt Lạc Phi Linh cũng đầy vẻ kinh hỉ, nói:
- Phương Nguyên sư huynh, ngươi nhìn ra à?
Chỉ vào đường cong nhấp nhô bất định nhấp nhô, nói nhỏ:
- Nơi này chính là Long Cung trong truyền thuyết!
Phương Nguyên gật đầu, nhất thời không biết nên hình dung như thế nào.
Rất đồ sộ!
Tuy thời gian đã quá xa xôi, khiến cho phía dưới hải vực này phủ kín rong rêu, nhìn không quá rõ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt ra, cả hải vực này, chỗ xa xôi vô tận, không ngờ đều là một dãy di tích cực lớn, cho dù trải qua thời gian dài đằng đẵng từ thái cổ đến giờ, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được sự rộng lớn, tinh mỹ và hoành tráng của kiến trúc này.
Thời gian thái cổ Long tộc tồn tại hậu thế đã quá lâu rồi.
Lâu tới thế nhân thậm chí còn quên từng có một tiên tộc cường đại đủ để che chở nhân tộc tồn tại.
Nhưng hiện giờ, một dãy di tích như vậy chính là chứng cớ chúng từng sinh tồn ở hậu thế.
Nhớ tới những điển tịch về Long Tích đọc được mấy ngày nay, trong lòng Phương Nguyên lại xuất hiện rất nhiều cảm khái.
- Đi thôi, bọn họ cũng nên đến rồi!
Vương Trụ cũng không d thời gian nghĩ tới những thứ vô dụng này, trong di tích Long tộc, mơ hồ phân biệt phương hướng, điều khiển cự kình bơi tới một chỗ, đi chừng mấy trăm dặm, lại đi tới trung tâm di tích, chỉ thấy nơi này có một cái ao cực lớn, phạm vi ước chừng trăm trượng, nước biển bên trong đen sì sì, không nhìn thấy điểm cuối, chung quanh ao vẽ đầy đạo văn tinh mỹ.
Loại đạo văn này vô cùng huyền ảo, khác với đạo văn trên thế gian hiện tại.
Bọn họ vừa đến đây không lâu, liền thấy hải vực phía trước không xa khuấy động, lại một con cự kình bơi tới, lại thấy trên lưng cự kình đó chính là đội thứ hai do Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ suất lĩnh, bọn họ đến bên cạnh ao, từ xa nhìn Vương Trụ, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ bên cạnh ao, sau đó lại hơn nửa ngày, đội thứ nhất Tần Loạn Ngô suất lĩnh cũng chạy đến.
Vương Trụ vẫn lẳng lặng chờ bên cạnh ao, mặc dù không nói chuyện, nhưng mày càng lúc càng nhíu chặt, hiển nhiên rất bực mình.
- Nếu mọi người đều đã tới, vậy có thể mở cánh cửa này, tiến vào Long Tích chân chính!
Sau khi Tần Loạn Ngô dẫn người tới, liền từ trên lưng cự kình nhảy xuống, đi tới trên ao, ánh mắt đảo qua chung quanh, tránh ánh mắt bất mãn của Vương Trụ, nói:
- Chắc chư vị đạo hữu cũng biết, đây là cửa truyền tống thái cổ Long tộc lưu lại, đã được tu sửa từ ba ngàn năm trước, chìa khở mở cửa này ở trong tay ba đội trưởng chúng ta, lát nữa chúng ta sẽ mở cửa, thôi động đại trận, nhưng sau khi chúng ta tiến vào Long Tích chân chính, ba đội nhân mã chúng ta sẽ phải tách ra.
Các tu sĩ đều lẳng lặng lắng nghe hắn nói, không ailên tiếng cắt ngang.
Tần Loạn Ngô ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Mà nhiệm vụ chuyến này của chúng ta chính là ngoài tiến vào Long Tích ra thì tìm kiếm địa điểm, đo lường hướng đi của mấy linh mạch lớn, sau khi có được kết quả cụ thể, iền dưới sự suất lĩnh của đội trưởng chạy tới chỗ sâu nhất của Long Tích, thông qua kết quả đo lường thôi diễn ra vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, tìm được Tam Thốn Linh Sơn và phong ấn nó, đại sự hoàn thành!
Các tu sĩ nghe vậy đều chỉ gật đầu.
Kỳ thật trước khi vào Long Tích, bọn họ đã làm đủ công khóa, tất nhiên biết phải làm gì.
Phương Nguyên thì ngay cả nguyên nhân vì sao bọn họ phải làm vậy cũng đã đoán ra, nói trắng ra là, nhiệm vụ chuyến này của bọn họ chính là tiến vào Long Tích chân chính, mà theo ghi chép trên điển tịch cho thấy, là một phương bí cảnh, mà Tam Thốn Linh Sơn đó kỳ thật chính là quan khiếu bản nguyên của bí cảnh này, khiếu này sẽ biến hóa theo thiên địa trong bí cảnh, không ngừng thay đổi phương hướng, muốn tìm được nó chỉ có thông qua hướng đi linh mạch trong bí cảnh, hơn nữa, ít nhất cũng cần hướng đi của ba chủ mạch, mới có thể xác định.
Từ độ khó mà nói, nhiệm vụ này kỳ thật rất đơn giản.
Chỉ là trong Long Tích tự có hung hiểm, đó mới là cần bọn họ tự nghĩ biện pháp ứng phó.
- Nếu đã chuẩn bị rồi, vậy thì lặp lại một lần cũng không có tác dụng gì, không bằng mau chóng đi vào, trong Long Tích, hung hiểm vô số, cũng có Long Hồn viễn cổ ngủ say, cho dù tu vi như chúng ta đi vào, cũng phải cẩn thận đừng làm Long Hồn thức tỉnh, bởi vậy vào trong Long Tích, dùng thời gian nhanh nhất hoàn thành đo lường mới là trọng yếu nhất, theo ý kiến của ta, không bằng dùng bảy ngày là tốt nhất!
Vương Trụ tiến lên một bước, trên mặt có chút bực mình, lạnh giọng nói.
Tần Loạn Ngô khẽ nhíu mày, nói:
- Vương đạo huynh nói có lý, vậy thì dùng bảy ngày!
Huyền Tông Cửu Đạo Thánh Nữ cũng gật đầu theo, dường như không có ý kiến.
Mà Phương Nguyên và một số Đại Trận Sư khác, bọn họ là chủ lực đo đạc địa thế Long Tích, âm thầm cân nhắc một chút độ khó trong đó, phát hiện thời gian này kỳ thật là có chút gấp gáp, có điều chắc cũng có thể ứng phó, thế là cũng không nói gì.