Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1227 - Chương 1227: Long Tích Tàn Trận (1)

Chương 1227: Long Tích tàn trận (1)
Các tu sĩ hoặc nhiều hoặc ít, có lẽ cố ý hoặc vô tình, đều thầm hướng ánh mắt về phía Phương Nguyên, hàm nghĩa rất phức tạp, nhất là đối với đám người Chung Thái Hòa lúc ấy thủ bốn phía mà nói, Phương Nguyên đẩy nhanh tiến độ, hoàn thành trắc lượng, sau đó ra tay giúp bọn họ hóa giải hung hiểm, đối với bọn họ mà nói là trợ giúp rất lớn, nhất là Chung Thái Hòa, thậm chí nói là ơn cứu mạng cũng không đủ.

Nhưng một phen răn dạy của Vương Trụ lại làm mất mặt Phương Nguyên, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy việc này có chút bất công đối với hắn, Vương Trụ giống như hoàn toàn không để tính mạng của bọn họ vào mắt, tất nhiên khiến bọn họ không thoải mái, nhưng nếu luận về thân phận và địa vị thế gia tử, bọn họ lại trời sinh thân cận với Vương Trụ, loại cảm giác này khiến tâm tình bọn họ trở nên cực kỳ phức tạp.

Chỉ là bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể như vậy.

Vương Trụ cũng không định thương lượng gì với bọn họ.

Phương Nguyên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, vẫn sắc mặt như thường, cho tới lúc nghỉ ngơi ở một sơn cốc, Phương Nguyên cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, tu dưỡng sinh tức, dường như không chịu ảnh hưởng gì, có điều đám người Lạc Phi Linh, Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân thì không tránh khỏi có chút lo lắng, Lạc Phi Linh ngồi bên cạnh Phương Nguyên, chỉ nắm tay hắn, cũng không biết nên khuyên như thế nào.

- Ngươi cứ yên tâm, ta không để trong lòng đâu!

Phương Nguyên nhìn ra thần sắc lo lắng của nàng ta, cười nói:

- Yêu cầu đó của hắn, nhìn thì vô lễ, kỳ thật cũng chỉ là muốn nắm tất cả biến hóa trong tay, để tránh sinh biến mà thôi, chúng ta lần này tiến vào Long Tích, dù sao cũng lấy nhiệm vụ làm trọng, cái khác không luận!

- Cho dù là như vậy, hắn nói năng cũng có chút quá đáng.

Tống Long Chúc không nhịn được nói:

- Ngươi cũng không phải thực sự cãi lại mệnh lệnh của hắn, chỉ là sau khi hoàn thành việc mình được phân thì mới đi cứu người, hóa giải thế nguy lúc ấy, cho dù không có công thì cũng không nên nói ngươi có tội mới đúng, cũng không phải lão Tống ta dùng tâm tiểu nhân nhìn người, ta thấy vị Vương gia Đạo Tử đó kỳ thật có chút ý tứ chuyện bé xé ra to, e là muốn dùng ngươi để lập quy củ!

Vi Long Tuyệt Bình thường trầm mặc ít lời cũng mở miệng nói:

- Kỷ luật nghiêm minh là đúng, nhưng tính tình của Vương gia Đạo Tử này quá bá đạo, dùng sách lược trị quân ở Ma Biên trong bí cảnh, chưa chắc đã thích hợp, hắn tâm sinh có thành kiến, không cho mấy người chúng ta đi giúp bọn họ đóng giữ, chính là phạm sai lầm, về sau di chủng ập tới, lại xem nhẹ thực lực của long chủng đó, không thể trảm sát nó nhanh như mong muốn, khiến người phòng thủ lâm vào hiểm cảnh, lại là một sai lầm, mà tới về sau, vô cớ giận dữ, lại là...

- Chư vị đạo hữu cứ nghe ta nói một lời!

Phương Nguyên nghe ra, những người này kỳ thật đều có ý bất bình cho mình, tuy hắn không tiến vào Côn Luân Sơn, nhưng lúc trước mọi người cùng nhau nổi danh ở đại đạo lục khảo, xếp vào Tiểu Thất Quân, liền khiến bọn họ vẫn có một loại đồng cảm, nhưng tuy hiểu tâm tư của bọn họ, cũng minh bạch hảo ý của bọn họ, lại không thể không ngắt lời họ:

- Chuyện đã xảy ra rồi, cứ mặc hắn đi, một chút việc nhỏ, không cần để trong lòng, bất kể là như thế nào, chỉ cần hắn là vì nhiệm vụ, vậy đều có thể lý giải!

Khi nói liền nhìn Lạc Phi Linh một cái:

- Dù sao, lần này chúng ta đều là để hoàn thành chuyện này!

Ánh mắt Lạc Phi Linh nhìn Phương Nguyên lập tức trở nên mềm mại.

Mà người khác nghe vậy cũng không tiện nhiều lời, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là muốn tới an ủi Phương Nguyên một chút, chứ chẳng làm được gì khác.

Cũng không biết có phải thực sự giống như đám người Tống Long Chúc suy đoán, Vương Trụ là cố ý lấy Phương Nguyên ra lập quy củ hay không, nhưng tóm lại, sau khi trải qua sự kiện đó, trong đoàn người này của bọn họ, thực sự không ai dám trái lệnh của hắn, tất cả đều theo lệnh mà làm, hiện giờ tốc độ làm việc cũng nhanh hơn không ít, rất nhanh qua ngày thứ ba đã trắc lượng xong khu vực thứ hai.

Trong quá trình này không xuất hiện biến cố gì, tất cả đều thuận lợi, sắc mặt các tu sĩ cũng dịu đi rất nhiều.

- Nếu trắc lượng khu vực thứ hai đã thuận lợi như vậy, vậy đừng chậm trễ thời gian, mau chóng chạy tới khu vực thứ ba đi, đến nơi đó cũng tận hết khả năng hoàn thành với tốc độ nhanh nhất, sau đó đi hội hợp với đội khác, tuy chúng ta lúc trước đã ước định với bọn họ là thời gian bảy ngày, nhưng nếu có thể hoàn thành trong năm ngày là tốt nhất, luôn phải hoàn thành trước hai đội bọn họ mới được.

Mà thấy các tu sĩ đều theo lệnh mà làm, không ai nói gì, nhiệm vụ lại tiến triển vô cùng thuận lợi, sắc mặt Vương Trụ cũng dễ coi hơn, tuy vẫn là bộ dạng miệng đen mặt đen, nhưng tóm lại đã không còn lúc nào cũng tức giận đáng sợ giống như lúc trước.

Sau khi trắc lượng xong khu vực thứ hai, vốn muốn nghỉ ngơi hồi phục một phen, nhưng hắn suy tĩnh một hồi, liền ra quyết định lên đường.

Các tu sĩ nghe vậy cũng không dị nghị, đều đáp ứng.

Hiện giờ chẳng ai muốn đi chạm vào nọc của hắn vì loại việc nhỏ này.

Lúc đi đường cũng rất thuận lợi, tuy đã hoàn thành hơn nửa nhiệm vụ, nhưng các tu sĩ vẫn không buông lỏng cảnh giác, tộc độ bay cũng không quá nhanh, mà là vừa hành tẩu vừa chú ý quan sát, xác định an toàn mới đi qua, trong quá trình này tất cả mọi người đều trầm mặc ít lời, rất ít nói chuyện với nhau.
Bình Luận (0)
Comment