Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1226 - Chương 1226: Mây Xanh Tơ Hồng (2)

Chương 1226: Mây xanh tơ hồng (2)
Cũng đúng vào lúc này, trong hư không phía đông xa xa, Vương Trụ lạnh lùng quát lớn, chấn động thiên địa, đồng thời hắn bước ra một bước, cuối cùng bức con thằn lằn màu bạc đó vào trong góc, thân hình thằn lằn màu bạc mau chóng nhỏ đi, vẫn muốn trốn, nhưng tay Vương Trụ chộp tới, lại tóm lại đuôi nó, thằn lằn màu bạc kinh hãi, quay người trong không trung, thở ra một hơi đỏ.

Vương Trụ đã bị nó chọc giận, không ngờ không tránh, giật áo choàng phía sau ra chắn trước người, hơi thở đỏ đó rất đáng sợ, nhưng không ngờ không phá được áo choàng, sau đó áo choàng của Vương Trụ rung lên, cười lạnh lùng, đại đao màu đen vắt ngang chân trời, hung hăng chém về phía nó.

- Phập.

Ở phần cổ máu vàng phun ra, một cái đầu khổng lồ lăn xuống đất.

Ầm!

Vào một thoáng thằn lằn màu bạc này bị chém, trong hư không xung quanh liền có một loại uy thế thản nhiên mất đi, chính là vương uy của thằn lằn màu bạc, uy này vừa rút đi, thằn lằn màu đen thế như điên cuồng ở chung quanh cùng với các di chủng từ trong núi rừng xông ra đều ngẩn ngơ, dường như tỉnh lại, nhìn hài cốt và huyết nhục chung quanh, lộ ra ánh mắt hoảng sợ.

Rào rào!

Không cần người khác lại ra tay, cũng không biết là con nào dẫn đầu, bỗng nhiên vội vàng trốn về sâu trong núi rừng, dù sao lúc trước chỉ là bị uy thế của thằn lằn màu bạc áp bức, mới không biết sợ hãi mà liều mạng tấn công, hiện giờ thì biết sợ rồi.

Thấy được trận hung hiểm này cuối cùng cũng bình yên vượt qua, trong lòng các tu sĩ chung quanh đều thả lỏng, trên mặt lộ ra nụ cười, đều bước về phía Phương Nguyên, chắp tay cười nói:

- Phương đạo huynh, vừa rồi mấy người chúng ta phải đa tạ ngươi giúp đỡ.

Phương Nguyên bình tĩnh gật đầu, đang định lên tiếng, lại chợt nghe một thanh âm thâm trầm vang lên:

- Ai cho ngươi xuất thủ?

Các tu sĩ cả kinh, quay đầu lại nhìn, liền thấy Vương Trụ xách đại đao màu đen, đạp hư không, chậm rãi quay về.

Áo choàng màu đen sau lưng bay phần phật, giống như một mảng mây đen.

Mà sắc mặt hắn lại giống như còn đen hơn cả mây kia, ngưng tụ hàn ý lạnh lẽo.

Phương Nguyên cũng ngẩn ra, giải thích:

- Vừa rồi ta thấy thế cục chung quanh hung hiểm, mấy vị đạo hữu phải chịu áp lực quá lớn.

Vương Trụ trực tiếp lạnh lùng cắt ngang lời hắn, ánh mắt ngưng tụ, giống như hung thú chọn người mà cắn, uy nghiêm nói:

- Áp lực của bọn họ lớn là chuyện của bọn họ, đã vào Long Tích, cho dù chết cũng phải hoàn thành chức trách của mình, mà ta lúc trước đã nói rồi, nếu ta là đội trưởng, các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta mà làm việc, lệnh ra thì làm, lệnh thu thì dừng, ai lo việc nấy, không thể hỗn loạn, cũng không được tự cho là thông minh, đã nói rõ ràng như vậy, ngươi lại thích thể hiện, mạo muội xuất thủ, nếu xảy ra phiền phức, trách nhiệm do ai gánh?

Phương Nguyên hơi nhíu mày, không trả lời.

Vương Trụ vẫn chưa hết giận, nhìn ra trong lòng Phương Nguyên không vui, lại giống như tướng sĩ Ma Biên không nghe lời ngày trước, sắc mặt càng khó coi hơn, tiếp tục nói:

- Ngươi chỉ lo xuất thủ, cho dù cứu người, nhưng trắc lượng linh mạch lại không cần bận tâm à? Ngươi được xưng là lục đạo khôi thủ gì đó, chẳng lẽ không biết linh mạch trong Long Tích này luôn thay đổi, một khi bỏ lỡ cơ hội này, sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra?

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Khu vực ta phụ trách đã hoàn thành rồi!

Vương Trụ tức giận, hai mắt trợn lên, lạnh lùng nhìn về phía hắn, quát khẽ:

- Hoàn thành thì không cần tuân lệnh ta nữa à?

Lời này vừa được nói ra, không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên ngưng kết, vô cùng áp lực.

Đại đao màu đen của Vương Trụ vẫn chưa thu lại, ba ngàn Hỏa Nha sau lưng cũng vẫn bay múa trong không trung.

Nhìn hắn tức giận như vậy, dường như Phương Nguyên còn chống đối một câu sẽ một đao chém tướng.

Cách đó không xa, đám người Ban Phi Diên vừa trắc lượng linh mạch xong, còn có đám người Lạc Phi Linh, Tống Long Chúc cũng đều tụ tập lại, có người ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, có người ngầm có vẻ lo lắng, cũng có người tức giận bất bình, dường như không nhịn được muốn chống đối Vương Trụ.

Không khí chung quanh lập tức trở nên vô cùng áp lực, lạnh lẽo đáng sợ.

Vẻ mặt các tu sĩ đều căng thẳng, không khí giống như chạm cái là nổ.

Mà Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt của Vương Trụ, trong lòng cũng sinh ra rất nhiều ý bất bình.

Nhưng hắn trầm mặc rất lâu, vẫn ôm quyền với Vương Trụ, nói:

- Lời Vương đạo huynh nói, ta sẽ ghi nhớ!

Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, trong lòng hơi buông lỏng, cũng lờ mờ thở dài một tiếng.

Không khí chung quanh trở nên có chút hòa hoãn.

Vương Trụ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một lúc, cơn tức trên người cũng chậm rãi đi.

Hắn chậm rãi thu hồi đại đao màu đen, ánh mắt lạnh lùng, đảo qua mọi người, quát khẽ:

- Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, ta là đội trưởng, các ngươi đều phải theo lệnh ta mà làm việc, nếu ai còn tự cho là thông minh, không tuân thủ lệnh ta...

Thanh âm hơi trầm xuống, mắt như mũi dao:

- Chém!

Tuy xuất hiện di chủng quấy phá cũng rất hung hiểm, nhưng hung hiểm này cuối cùng cũng trôi qua, mà địa điểm trắc lượng được xác định lúc trước cũng đều đã hoàn thành, kể từ đó, chỉ còn lại hai địa điểm trắc lượng.

Đối với đoàn người bọn họ mà nói, nhiệm vụ tiến triển rất thuận lợi, bình yên vượt qua hung hiểm, không xuất hiện thương vong, cũng không tổn thương người nào, có thể nói là phi thường hiếm có, nhưng trong đoàn người như vậy, không khí ngược lại trở nên áp lực.

Ra khỏi vực này, đoàn người yên lặng đi tới nơi thứ hai, không ai nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment