Chương 1225: Mây xanh tơ hồng (1)
Hơn nữa theo thú triều càng lúc càng nhiều, mức độ bọn họ đánh lui và tru sát di chủng đã không bằng tốc độ xông lên của những dị chủng này, cũng khiến cho áp lực của bọn họ không ngừng gia tăng!
Dưới loại tình huống này, bố trí đại trận phọng ngự tất nhiên là thích hợp nhất, nhưng nơi này dù sao cũng là bí cảnh Long tộc, hướng đi linh mạch phức tạp, cũng có rất nhiều trận thế lưu lại, mạo muội bày trận, có khả năng sẽ dẫn động biến số và phiền phức không cần thiết, chỉ có thể cường hành chống đỡ.
- Lạc sư muội!
Phương Nguyên trầm giọng hô.
- Ta biết rồi.
Lạc Phi Linh ở cách đó không xa không cần hắn nhiều lời, liền nhảy lên đáp ứng một tiếng.
Sau đó Phương Nguyên gật đầu, trầm giọng quát khẽ, một đạo thanh khí từ trên đỉnh đầu dâng lên, trong chốc lát đã ngưng kết thành một đám mây xanh, mây trôi màu xanh đó càng lúc càng lớn, nhanh chóng trải ra, tới cuối cùng cơ hồ đã hoàn toàn che lấp địa vực mười dặm, sau đó Phương Nguyên sầm mặt, hai tay ở trong hư không ấn xuống phía dưới, mây trôi màu xanh đó giống như thương khung ép xuống.
Di chủng từ xung quanh trào ra bị mây xanh này bao phủ, lập tức thân thể cứng đờ.
Mây xanh đó mỗi một đám đều nặng như núi, cứ như vậy trấn áp xuống, giống như từng tòa cự sơn trấn áp chúng ở bên dưới, bốn vó mềm oặt, từng mảng cứng đờ tại chỗ, còn có một số trực tiếp quỳ xuống, lại bị thanh khí này trấn áp linh tính còn lại không nhiều lắm, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất mà run rẩy.
- Chuyện gì thế?
Bốn vị tu sĩ khác ở cách đó không xa cũng đều kinh hãi.
Bọn họ cũng bị thanh khí này bao phủ vào trong, nhất thời đều cảm thấy thần thông vận chuyển mất linh, sợ tới sắc mặt thay đổi.
Thanh khí vừa động, trấn áp vạn vật.
Đây chính là lĩnh ngộ mới nhất của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sau khi Phương Nguyên đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết trước đây là cầu biến, theo đuổi cực hạn của biến hóa.
Nhưng lúc hắn kết anh, mượn tâm ý kiếm đột phá phạm trù biến hóa, đạt tới cảnh giới mới, chính là bất biến.
Không chỉ bản thân bất biến, thanh khí tới đâu, bất kỳ sự vật nào cũng không biến được nữa!
Một thức thần thông này của hắn chẳng khác nào là mượn dùng Huyền Hoàng Nhất Khí của mình, vây di chủng ở phạm vi mười dặm trong lồng giam, có điều tương ứng là, bản thân hắn lúc này cũng không thể động, dù sao lúc này thời gian hắn tu thành đạo thần thông này vẫn còn ít, tu vi cũng còn thấp, vừa động sẽ dẫn động biến hóa nhiều hơn, lực độ trấn áp của Huyền Hoàng Nhất Khí cũng sẽ yếu đi trên diện rộng.
Cho nên, trước khi hắn vận dụng một thức thần thông này đã gọi Lạc Phi Linh một tiếng.
Hai người không nói nhiều, cũng không trao đổi thần niệm, nhưng Lạc Phi Linh đã minh bạch ý tứ của hắn, sớm đã tế ra đoản đao màu đỏ, đao này Phương Nguyên từ lúc ở Việt Quốc Ma Tức Hồ đã thấy rồi, hiện giờ đao vẫn là đao đó, nhưng khí cơ đã hoàn toàn khác, Lạc Phi Linh tay bấm pháp ấn, chỉ vào không trung xa xa, thanh đoản đao đó đột nhiên bay ra.
Trong thanh khí, một luồng sáng đỏ bay qua, rất là bắt mắt.
Tiếng rung vang vọng trong thiên địa.
Một tiếng rung dài này, không phải chỉ có một tiếng, kỳ thật là vô số tiếng rung nối liền vang lên.
Đoản đao cũng bay ra, bởi vì bay quá nhanh, cho dù dùng thần thức cảm ứng cũng chỉ có thể nhìn thấy một sợi đỏ ngăn ngắn.
Bay nhanh xoay tròn trong hư không, cũng dẫn động lực lượng vô biên trong hư không xung quanh, giống như từng vòng xoáy.
Rầm!
Vô số di chủng bị Phương Nguyên trấn áp cùng với hài cốt di chủng giống như núi nhỏ lúc trước bị bốn người này trảm sát đều dưới sự xoay tròn của đoản đao này mà bị đánh bay ra ngoài, giống như từng đợt sóng cực lớn.
Di chủng từ trong thâm sơn xa hơn đang lao ra cũng bị sóng này cuốn lấy, cuồn cuộn ngả đổ ra sau.
Nói thì chậm nhưng kỳ thật chỉ trong mấy hơi thở, chung quanh sơn vực chỗ họ đã xuất hiện một lỗ hổng, di chủng ở gần bị đánh bay ra ngoài, va vào di chủng từ xa xông tới, hai bên lăn lộn với nhau, vô cùng hỗn loạn, nhất thời không xông lên được nữa, khiến cho khu vực chỗ bọn họ trong chớp mắt cũng xuất hiện một chỗ trống hiếm có, núi rừng cây cối đều không có.
Mà mấy vị tu sĩ canh giữ ở bên này, tất nhiên cũng vội vàng thở hổn hển mấy hơi, mau chóng nuốt vào mấy viên bảo đan.
Đợi cho khí tức hơi hòa hoãn lại, lúc này mới nhìn tới đám người Phương Nguyên.
Trong ánh mắt lại đều là vẻ ngưng trọng khó có thể hình dung, cùng với sự khiếp sợ không thể che giấu được.
Thanh đoản đao màu đỏ đó của Lạc Phi Linh xoay tròn bay về, nàng ta chỉ thấy bên trên có thứ giống như vết máu, cho nên không dám cầm, vẻ mặt khổ sở tìm đồ để lau, nhưng các tu sĩ lại đều thần sắc đại biến, kinh ngạc trước sự sắc bén của đoản đao này.
Đương nhiên, đoản đao trong tay tiểu Thánh Nữ của Nam Hải Vong Tình Đảo có lợi hại cũng là đương nhiên.
Mà lúc trước Phương Nguyên thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí trấn áp vạn vật, cũng khiến bọn họ cảm thấy có chút đáng sợ.
Thanh khí đó bao phủ xuống, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy thần thông vận chuyển mất linh, nhục thân trầm trọng, giống như bị dán định thân phù.
Đó rốt cuộc là thần thông gì, chẳng lẽ có thể trói buộc cả đại tu Nguyên Anh à?
Nếu vừa rồi hai người bọn họ liên thủ, không phải tấn công di chủng, mà là tấn công bọn họ, vậy mình sẽ có bao nhiêu phần thắng?
Vừa nghĩ tới vấn đề này, trong lòng các tu sĩ đều có chút nghi ngờ.
- Súc sinh, còn ở đây chơi trốn tìm với ta à?