Chương 1224: Thanh khí vừa động trấn mười dặm
Trận chiến vừa nổi lên, năm vị tu sĩ nghênh đón di chủng đều thể hiện ra thực lực vô cùng mạnh mẽ và thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Bọn họ cũng không muốn lưu thủ đối với những di chủng này, bởi vì ai cũng biết lúc đại kiếp hắc ám tiến đến, những sinh linh này đều sẽ hóa thành sinh linh hắc ám, ùa vào nhân gian làm loạn, lúc này giết thêm mỗi một con, nói không chừng sau này chẳng khác nào cứu thêm một mạng người.
Có điều khiến người ta không ngờ là, di chủng trong Long Tích này dường như hơi nhiều.
Bọn họ đã xuống tay vô tình, nhưng vẫn không ngừng có di chủng từ trong thâm sơn chui ra, quần công về phía bọn họ, thằn lằn màu bạc trong không trung ác đấu với Vương Trụ, cũng giống như đấu ra chân hỏa, thỉnh thoảng lại ngửa mặt lên trời hú dài, mỗi một tiếng hú lại có thêm nhiều di chủng hơn từ trong núi rừng chui ra, giống như cuồn cuộn không dứt, quả thực chính là giết mãi không hết, chém mãi không xong.
- Con súc sinh ngươi quả thật là đang tìm chết!
Vương Trụ đã nhìn ra, những dị chủng này đều là do thằn lằn màu bạc điều khiển, con thằn lằn này nhất định là một trong số ít cường giả trong Long Tích, bị Long Hồn ảnh hưởng quá sâu, đã có thực lực vô cùng tiếp cận chân long, đã không thể gọi là di chủng, nói là long chủng cũng không sai, nó đã có thứ tượng tự như long uy, có thể điều khiển di chủng khác.
Chỉ cần nó còn ở nơi này, các di chủng sẽ không ngừng ùa tới, không sợ sinh tử, không biết sợ hãi, vừa nghĩ tới đây, sát ý trong lòng cũng dâng cao, vận chuyển một thân pháp lực mạnh nhất, đại đao màu đen khuấy động thiên địa, không ngừng chém tới nó.
Nhưng không ngờ, long chủng màu bạc đó rõ ràng đã sức lực không đủ, nhưng hoàn toàn trái với tâm lý bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh của sinh linh bình thường, vẫn cứ du đấu xung quanh hắn, tìm kiếm cơ hội, chỉ là không dám đối kháng chính diện với hắn, chỉ muốn kéo dài thời gian.
Như vậy, Vương Trụ lại càng lúc càng gấp.
Mà sau lưng hắn, bốn vị cao thủ canh giữ ở tứ phương cũng phải chịu áp lực càng lúc càng lớn, bọn họ không giống như Vương Trụ, được xông ra ngoài, mà chỉ có thể cố thủ tại chỗ, không cho di chủng xông vào, tác chiến như vậy, tiêu hao ngược lại càng lớn hơn, lúc đầu còn có thể chống đỡ, nhưng sau hơn nửa canh giờ trôi qua, đã có người bắt đầu dần dần lộ ra trạng thái mệt mỏi, bắt đầu không ngừng phục dụng đan dược để bổ sung pháp lực.
Mà mắt thấy bóng đêm sắp hoàn toàn hàng lâm, mấy người bên trong đành cắn chặt răng, vội vàng trắc lượng đại trận.
Ầm!
Đang đấu rất hăng, bỗng nhiên một con cự tượng cao chừng hơn chục trượng, toàn thân mọc đầy vảy rồng cứng rắn ầm ầm từ trong núi rừng phía tây lao ra, đầu mọc sừng nhọn, đạp núi cao, hung hăng đánh tới Chung Thái Hòa đang canh giữ ở phía tây.
Voi này đã có linh trí, đang tìm cơ hội, hơn nữa sức khỏe vô cùng, đột ngột xông tới, hung hiểm khôn kể.
Cho dù tu vi Chung Thái Hòa có cao tới đâu, lúc này cũng không khỏi kinh hãi, nghênh đón hung thế vô biên đó, hắn vốn nên né tránh kịp lúc, nhưng dù sao cũng có chức trách trong người, nếu mình tránh ra, người đang trắc lượng linh mạch ở phía sau tất nhiên sẽ bị lao trúng, bởi vậy hắn chỉ có thể giận dữ quát khẽ một tiếng, song chưởng vung lên, dẫn động một mảng cuồng phong xoay tròn trước người, một bức tường gió vô hình chắn trước người.
Nhưng này lực lượng va chạm của cự tượng này cực kỳ lớn, bức tường gió này không ngờ không thể hoàn toàn ngăn cản, lực lượng cực lớn vẫn ập tới Chung Thái Hòa, chấn cho sắc mặt hắn hơi tái xanh, khóe miệng đã chảy một dòng máu tươi.
Phía sau cự tượng đó, một đám di chủng Long tộc thừa cơ xông lên, muốn xé ra lỗ hổng.
Chung Thái Hòa biến sắc, cắn chặt răng, liều mạng dồn pháp lực xông về phía trước, chỉ thấy di chủng thế lớn, đã không có sức hồi thiên, không chỉ không ngăn được nước lũ di chủng này, mà ngay cả hắn cũng sắp bị cự tượng đó giẫm đạp dưới chân.
Một thoáng này, sắc mặt Chung Thái Hòa tái nhợt, đã hiện ra một tia tuyệt vọng.
- Đạo hữu chớ sợ!
Nhưng cũng đúng lúc này, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên một thanh âm ôn hòa.
Trong lòng Chung Thái Hòa mừng rỡ, liền thấy một bóng xanh từ phía sau mình nhẹ nhàng đi tới, một tay giơ lên, đỡ lấy một chân cự tượng đang đạp xuống, sau đó bóng xanh này thấp giọng quát khẽ, trực tiếp bay lên xách chân con voi đó.
Bay lên trong không trung, ra sức vung một cái, dùng cự tượng làm vũ khí, trực tiếp càn quét một mảng di chủng trước mắt!
Giống như núi lở đất nứt, di chủng trước mắt lăn lộn, bị quét một mảng.
- Phương đạo hữu, ngươi...
Ngàn vạn lần không ngờ vào thời điểm trí mạng, Phương Nguyên lại xông tới tương trợ, Chung Thái Hòa lúc này vừa cảm động vừa hổ thẹn.
Cảm động là vì vào lúc khẩn yếu quan đầu, Phương Nguyên không ngờ ra tay cứu giúp, hổ thẹn là vì, mình vốn là tu sĩ đã thành danh mấy trăm năm, có thể nói là lớn hơn Phương Nguyên một lứa, trước đây cũng có chút bộ dạng tự cho mình là cao, nhưng lại không ngờ tiểu bối trong mắt chờ bọn họ như Phương Nguyên, không ra tay thì thôi, vừa ra tay không ngờ nhấc tay ném voi, thể hiện ra bản lĩnh đáng sợ như vậy.
- Ngươi cứ chữa thương đi, trước tiên cứ giao cho ta!
Phương Nguyên không nhiều lời, chỉ trầm giọng lên tiếng, ánh mắt nhìn ra xung quanh.
Lúc này, chỉ thấy di chủng từ trong núi rừng chung quanh trào ra, tranh nhau cắn xé, nhiều chi chít đông nghìn nghịt.
Vừa nhìn một cái, đông tây nam bắc đều là thú triều, khó phân biệt số lượng bao nhiêu.
Đến lúc này, kỳ thật không chỉ Chung Thái Hòa canh giữ ở phía đông, cho dù là ba vị tu sĩ đồng hành canh giữ ở ba phương vị khác cũng đã có không ít áp lực.