Chương 1223: Ba ngàn Hỏa Nha Quân (2)
Gió này thổi lên, phô thiên cái địa, sắc bén như đao, chỉ tiếc hắn lúc trước khi kết thành Tử Đan, đã hao hết tiềm lực, bởi vậy khi hóa anh chỉ miễn cưỡng là Thần Anh, nội tình cũng nông nhất, cũng may chiến ý và kỹ xảo của hắn lại có thể bù đắp chỗ thiếu hụt, không cam lòng yếu thế.
Cũng chính bởi vậy, di chủng nhìn thì thanh thế lớn, nhưng mấy người bọn họ canh giữ ở tứ phương, không ngờ liên thủ với nhau, thi triển thần thông, ngăn cản được chúng, giống như bốn bức tường cao, chống đỡ nước lũ, đám người Phương Nguyên ở bên trong không hề chịu ảnh hưởng.
Thấy một màn này, cho dù là đám người Vi Long Tuyệt, Hứa Ngọc Nhân, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Nếu đổi lại là họ xông lên, chưa chắc đã không ngăn cản được, nhưng nhiều di chủng như vậy cùng tới, lại thực sự lộ ra quá đáng sợ.
- Long Tích khác với nơi khác, ngày đêm biến đổi, linh mạch cũng sinh ra biến hóa, đến lúc đó phải trắc lượng lại toàn bộ một lần nữa, cho nên chúng ta phải nhân lúc bóng đêm chưa hoàn toàn hàng lâm mà làm xong trắc lượng toàn bộ khu vực này, tranh thủ thời gian đi.
Cách đó không xa vang lên một tiếng quát khẽ, chính là Ban Phi Diên, vẻ mặt ngưng trọng.
Phương Nguyên hơi ngây ra, cảm ứng kỹ càng, lại cũng có thể cảm giác ra, theo sự hàng lâm của bóng đêm, dưới đại địa, linh mạch tinh mịn đó quả thật sinh ra chút biến hóa, trong lòng cũng nghiêm lại, không dám chậm trễ, tiếp tục làm trắc lượng mấy đạo linh mạch cuối cùng.
Đám người Tống Long Chúc lúc này cũng hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng giúp đỡ.
Bất kể là như thế nào, đám người Vương Trụ cũng đang liều hết toàn lực bảo vệ bọn họ, bọn họ tất nhiên cũng phải mang tới tác dụng của mình.
Mà chung quanh, một hồi ác chiến vẫn đang tiếp tục.
Tu sĩ canh giữ ở xung quanh đám người Phương Nguyên thì không nói đến, đội trưởng Vương Trụ lại đơn độc một mình nghênh đón đại quân thằn lằn, nhìn con thằn lằn màu bạc thực lực mạnh nhất đó, đại đao màu đen bay ra, kéo theo một mảng mây đen dày đặc, giống như trời sập đất lún, dường như đảo loạn cả hư không, dấy lên một mảng hư không loạn lưu, hung hăng cuốn tới di chủng.
- Gừ!
Thằn lằn màu bạc dường như cảm nhận được cuồng ý trên đao của hắn, cũng nổi hung tính.
Miệng há ra, ngực nhấp nhô, một đạo hỏa diễm màu đỏ sậm từ trong miệng nó phun ra, thẳng tắp như kiếm chém tới.
Đại đao màu đen của Vương Trụ va chạm với hỏa diễm màu đỏ sậm, không ngờ vang lên tiếng kêu ong ong, lực lượng cực lớn tỏa ra xung quanh, thân hình hắn lộ ra vẻ bất ổn, lui về phía sau một bước, có điều vừa lui một bước, hắn không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn phá lên cười:
- Súc sinh khá lắm, vốn tưởng rằng không được thi triển trong Long Tích này, không ngờ lại có đá mài đao như ngươi!
Khi nói, thân hình bành trướng, không ngờ giống như một cự nhân nhỏ, lực lượng trên trường đao màu đen cũng theo đó mà tăng vọt, vung lên như núi, chém tới thằn lằn màu bạc, phong mang như khói, tràn ngập khắp nơi, giống như ngay cả bóng đêm cũng có thể một đao chém rách.
Nghênh đón một đao này, thằn lằn màu bạc đó cũng không dám đón đỡ, gầm lên một tiếng, hai cánh vung nhanh, lui về phía sau.
Nhưng sau lưng nó, lại có vô số thằn lằn màu đen xông lên, giống như đàn ong.
Thằn lằn màu đen đó nhiều chi chít, số lượng vô cùng, nhìn thì mỗi một con đều có lực lượng Kim Đan, đối với tu vi như Vương Trụ mà nói, tuy một con thì không đáng để hắn để vào mắt, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, nhiều thằn lằn màu đen như vậy đồng thời liều mạng xông tới, lại khiến ai nhìn thấy cũng sẽ da đầu ngứa ran.
- Trò mèo, cho ngươi thấy thủ đoạn chân chính của ta.
Chỉ là Vương Trụ rõ ràng đã sớm có chuẩn bị, cười lạnh lùng, trường bào phần phật, trong không trung liền xuất hiện một hồ lô màu đen.
Hắn quay người vỗ lên hồ lô, thân hình gập lại trong không trung, ầm ầm lao về phía trước.
Trong hồ lô màu đen phía sau, lại đột nhiên có khói hồng xuất hiện, trong khói hồng, không ngờ đều là từng con quạ màu đỏ, mỗi một con chỉ to bằng nghé con, nhưng lại nhiều giống như một đại quân, theo sát sau hắn, lao về phía long chủng màu bạc ở phía đông, thanh thế ngập trời, ngăn cản hết thằn lằn màu đen giống như là vô cùng vô tận đó lại.
Ầm ầm!
Hỏa Nha (quạ lửa) và thằn lằn màu đen nghênh chiến, tranh nhau cắn xé, giống như biển lửa từ từ lan ra, đối mặt với những con thằn lằn màu đen mà mỗi con đều có lực lượng Kim Đan, không ngờ không rơi vào thế hạ phong, có thể thấy được đại quân Hỏa Nha này cường đại như thế nào.
- Đó chính là ba ngàn Hỏa Nha Binh của Vương gia à?
Thanh thế bên này quá lớn, cho dù các tu sĩ đang chuyên tâm trắc lượng linh mạch ở phía dưới nhìn thấy một màn này cũng không khỏi hơi phân thần.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực khó có thể tưởng tượng uy năng của dị bảo bực này!
Lực lượng của một người, chiến đấu với đại quân từ mấy vạn di chủng tạo thành, đây là bá đạo cỡ nào?
Một hồi đại chiến cũng bởi vậy mà dâng lên, liên tục không ngừng.
Vương Trụ dựa vào sức của một người, chiến đấu với đại quân thằn lằn màu bạc dẫn theo, quả thực chính là hung khí kinh thiên.
Trừ chính hắn là tu vi Chí Tôn Nguyên Anh, trường đao màu đen tung hoành ra, ba ngàn Hỏa Nha Quân đó cũng đáng sợ, lực lượng mạnh mẽ đến mức tu sĩ tầm thường khó có thể tưởng tượng, dị bảo này vốn cũng chỉ có đại gia tộc nội tình hùng hậu mới có thể luyện ra, có thể so với tiên bảo, dục hỏa mà sinh, bất tử bất diệt, chính là tiền vốn để những Đạo Tử thế gia này kiến công lập nghiệp, là trí bảo truyền thừa của gia tộc.