Chương 1222: Ba ngàn Hỏa Nha Quân (1)
Hai móng vuốt sắc bén co dưới bụng, giống như cương đao, mắt nó sáng rực, lộ ra một cỗ lạnh lùng, cách mấy chục dặm hư không vẫn khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh toát.
- Không tốt, là Long tộc di chủng...
Cách đó không xa, Tống Long Chúc cả kinh hét lên:
- Không ngờ thực sự có thứ này?
Trong lòng Phương Nguyên cũng hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn tới, hắn ở Nam Hải đã đọc qua điển tịch tương ứng, tất nhiên có hiểu biết về những sinh linh này, kỳ thật những sinh linh này đều chỉ là sinh linh hoặc là Yêu loại bình thường, nhưng là vì ở trong Long Tích, có Long Hồn trầm miên, mấy vạn năm qua, lúc nào cũng bị ảnh hưởng của sinh linh trong Long Tích, dần dần khiến cho những sinh linh này càng giống với Long tộc, mọc vảy mọc sừng, vô cùng đáng sợ.
Bọn họ tiến vào Long Tích, cần phải đề phòng nhất chính là những di chủng này.
- Gừ.
Còn không không đợi họ hồi thần, thằn lằn màu bạc trong hư không phía đông liền gầm lên.
Theo tiếng gầm này, trong hư không phía đông không ngờ tái hiện từng đạo gợn sóng bán trong suốt, mà theo tiếng gầm này, núi rừng chung quanh đều rung rung, dường như có sinh linh vô tận đang đi lại trong đó, phía sau thằn lằn màu bạc lại là một trận hắc khí ngập trời, không ngờ có một mảng sương đen bốc lên, chăm chú nhìn lại, đều là từng con di chủng màu đen.
- Không ngờ lại nhiều như vậy...
Nghênh đón hung thế vô biên đó, cho dù là cao thủ Nguyên Anh cũng lập tức biến sắc.
Phương Nguyên lúc này cũng đứng thẳng lên, tâm thần ngưng tụ, tỏa ra một thân pháp lực.
- Ha ha, nếu đã vào Long Tích, kinh động tới những súc sinh này là không tránh được!
Có điều cũng đúng vào lúc này, trong không trung, bỗng nhiên vang lên tiếng cười lạnh lẽo của đội trưởng Vương Trụ.
Lại thấy hắn lúc này mở mắt, nhìn di chủng từ bốn phương tám hướng xông tới, không hề sợ hãi, còn lộ ra một nụ cười lạnh, nói với đám người Phương Nguyên đang dựng đại trận trắc lượng:
- Các ngươi đừng bối rối, cứ theo lệnh ta lúc trước đưa ra mà làm việc, không được dừng tay, những Long Yêu di chủng này cứ giao cho chúng ta, đảm bảo sẽ không làm tổn thương tới các ngươi mảy may.
Khi nói, tay áo hắn nhẹ nhàng phẩy một cái, trong tay phải đã có thêm một thanh đại đao màu đen, vấn vít sương đen, sát ý lạnh lẽo, giống như ma binh, sau đó hắn đứng dậy, một tay cầm đại đao, ầm ầm lao về phía trước.
Trong mây đen, vang lên tiếng quát của hắn:
- Chỉ là một đám súc sinh mọc vảy, đến thử đao của ta!
Ầm ầm!
Di chủng như nước, từ bốn phương tám hướng từ từ ập tới, phô thiên cái địa, thế tới rào rạt.
Những di chủng này đã sớm sinh tồn trong Long Tích rất nhiều năm, bị khí tức của Long Hồn ảnh hưởng, lại không có thiên đạo áp chế, lực lượng mạnh mẽ vô cùng, hơn xa yêu thú ngoại giới, lại thêm chúng dường như đã có thần trí, bởi vậy lúc đám người Phương Nguyên vừa vào Long Tích, không ngờ một con cũng không nhìn thấy, cho tới hiện tại, chúng mới dưới sự suất lĩnh của một con thằn lằn long chủng kia cùng nhau cường công tới.
Có điều, tuy chuyện xảy ra đột nhiên, nhưng dù sao Vương Trụ cũng đã sớm bày ra sách lược phòng ngự, hơn nữa hắn dũng mãnh thiện chiến, không ngờ một mình tay cầm đại đao màu đen, đơn độc đón đánh thằn lằn long chủng mạnh nhất, mà Viên Tiêu, Mạnh Khởi, Công Dương Lý, Chung Thái Hòa thì chỉ cần đề phòng di chủng từ trong núi rừng xung quanh xông ra là được, dù sao bốn người này cũng thành danh trước đám người Phương Khuyên hơn trăm năm, tuy trong bốn người chỉ có Công Dương Lý là Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng một thân tu vi lại không hề kém.
Viên Tiêu chân đạp một thanh phi kiếm đen xì, đứng bất động trong hư không, nhưng bên cạnh hắn lại xuất hiện một mảng sóng bạc, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện đó đều là đoản kiếm màu bạc dài chừng ba thước, số lượng dường như hơn vạn thanh, đan vào nhau giống như sông dài sóng lớn, cuồn cuộn mà đến, phàm là di chủng tới gần đều bị chém thành một mảng sương máu.
Mà Mạnh Khởi thì đứng trên một đỉnh núi, hai tay chập lại, kết Bất Động Sơn Ấn, đại địa trước người hắn cũng giống như từng con giao long, nhấp nhô bất định, phàm là di chủng xông tới khu vực này đều bị đại địa cuốn lấy, sau đó nham thạch như đao, cắt chém ngang dọc, máu tươi không ngừng từ dưới mặt đất chảy ra, lại ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không nghe thấy.
Đáng sợ nhất là Công Dương Lý, người này bình thường rất nhún nhường, thanh danh không nổi, cũng không nằm trong Tứ Thánh Bát Kiệt, nhưng là tu vi Chí Tôn Nguyên Anh, lúc này trực tiếp Nguyên Anh xuất khiếu, đứng trong hư không, nhìn vô số di chủng lao về phía nhục thân của mình, dường như tuyệt không lo lắng, cho tới khi một đám di chủng xông tới trước nhục thân của mình mới đột nhiên lật tay, thở ra.
Một hơi đó lờ mờ có tử ý, lại giống như nước chảy, chậm rãi bay xuống.
Di chủng nghênh đón tử khí đó lập tức bắt đầu run rẩy, giãy dụa, gào thét không thôi, dường như vô cùng thống khổ, không đến khoảnh khắc, không ngờ tất cả đều nằm xuống đất, bắt đầu thối rữa từ vị trí bị tử khí dính vào, lộ ra xương trắng lạnh lẽo, chảy ra chất lỏng màu đen, mà chất lỏng màu đen này đi đến đâu đều bắt đầu ăn mòn di chủng khác, có một số di chủng đã thối rữa một nửa, lại vẫn đang giãy dụa.
Chỉ trong thời gian chén trà nhỏ, trước người hắn đã hiện xương trắng chồng chất, giống như một toà núi nhỏ.
Chung Thái Hòa thì lộ ra có chút bình thường, người này cũng từng là Thiên Đạo Trúc Cơ, tiếp dẫn lực lượng thiên địa, chính là giống như Thôi gia Đạo Tử Phương Nguyên lúc trước đã thấy ở Thiên Lai Thành Kim gia, hắc phong trong sườn núi Đông Hoàng Sơn.