Chương 1221: Đội trưởng Vương Trụ (2)
Chỉ là đến lúc này, Vương Trụ vốn cũng có chút cảnh giác với mình, mình cũng không tiện nói gì.
Nói nhiều không khéo càng khiến hắn phản cảm hơn.
- Phương Nguyên đạo hữu, ngươi cũng nghe cũng nghe rồi đó, có việc gì cần chúng ta hỗ trợ không, cứ phân phó là được.
Đám người Tống Long Chúc có chút phẫn nộ quay về, sắc mặt không vui.
Hiện giờ dù sao bọn họ cũng là từ tầng dưới chót đi lên, thân là cao thủ Nguyên Anh, còn đều là Thần Anh, bất kể đặt tới đâu cũng có thể được gọi là đại nhân vật một phương, lại bị Vương Trụ quát mắng thẳng mặt, tâm tình tất nhiên không thể tốt được.
Nếu ở ngoại giới, đây có thể chính là xé rách da mặt!
Có điều dù sao cũng ở trong Long Tích, lại chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, không tiện nói gì.
Phương Nguyên muốn trấn an bọn họ vài câu, lại cũng không biết nên nói như thế nào.
Lạc Phi Linh rất hợp thời lên tiếng, nói:
- Tống đạo huynh, Hứa đạo huynh, Vi đạo huynh, các ngươi đừng không vui trong lòng, dù sao cũng là lấy nhiệm vụ làm trọng, chờ làm xong chuyện này, về tới Nam Hải, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi các ngươi!
Ba người này nghe vậy, trong lòng lập tức vui lắm.
Tuy Phương Nguyên không có cảm giác rõ ràng, nhưng bọn họ lại biết thân phận của Lạc Phi Linh rất cao, hơn xa đội trưởng Vương Trụ, hiện giờ không ngờ gọi bọn họ là đạo huynh, ôn tồn an ủi, chút không vui trong lòng lập tức bay tới chín tầng trời.
Tống Long Chúc còn cười nói:
- Uống rượu gì? Rượu mừng à?
Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ thằng ôn này là lớn lên như thế nào vậy?
...
- Phương Nguyên đạo hữu, theo ý kiến của ngươi, nên bắt đầu trắc lượng thế nào?
Tiên Cơ Môn Ban Phi Diên lúc này đi tới, cười nhạt, mở miệng hỏi Phương Nguyên.
Người này là chân truyền của Tiên Cơ Môn, đại tông trận đạo Trung Châu, một thân tu vi trận đạo hơn xa người cùng thế hệ, đã được người ta coi là trận đạo đệ nhất nhân trong lứa tiểu bối, có thể nói trong người lần này tiến vào Long Tích, trên trận đạo có uy tín tuyệt đối, tựa như đối với hai vị am hiểu trận đạo còn lại, cứ trực tiếp phân phó nên làm như thế nào là được, nhưng hắn vẫn khách khí, cố ý tới đây hỏi ý kiến Phương Nguyên.
Phương Nguyên thi lễ với hắn, nói:
- Nếu mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn tìm kiếm vị trí của Tam Thốn Linh Sơn, vậy thì cần trắc lượng càng nhiều khu vực càng tốt, như vậy mới có thể thôi diễn ra kết quả chính xác hơn, theo ý ta, không bằng dùng trận lý thiên địa nhân tam tài, phân ra do đạc ba vực, sau đó lại dùng Chu Sư Kinh Thiên Toán Pháp, thôi diễn kết quả cuối cùng, như vậy, vừa có thể đảm bảo chuẩn xác, tốc độ cũng nhanh hơn!
Nghe vậy, mấy người phía sau Ban Phi Diên bỗng nhiên đều bật cười.
Lạc Phi Linh có chút khó hiểu, nói:
- Phương Nguyên sư huynh nói không đúng à?
Diễn Sơn Đường Mạc Tường nói:
- Đâu chỉ là đúng, quả thực còn rất hay, giống hệt như Ban sư huynh từng nói!
Ban Phi Diên cũng chắp tay, cười nói:
- Phương Nguyên đạo hữu từng đoạt khôi thủ trận đạo trong đại đạo lục khảo, có thể nói là thực chí danh quy!
Phương Nguyên giờ mới biết hắn có tâm tư thử mình, cũng chỉ chắp tay cười cười, không nhiều lời.
Lập tức, mấy người bọn họ liền chia ra ba nhóm đi trắc lượng, đối với tu vi và tạo nghệ trận thuật của bọn họ mà nói, trắc lượng hướng đi của linh mạch có thể nói là vô cùng đơn giản, tuy Long Tích chính là một tiểu thiên địa khác, hướng đi của linh mạch có khác biệt rất lớn với ngoại giới, cần bọn họ tính toán từ mỗi một linh mạch nhỏ, nhưng cũng chỉ là tốn chút công phu mà thôi, thực sự không có bao nhiêu độ khó.
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, Hậu Quỷ Nhi tụ tại một chỗ, do hai người này làm bang thủ cho mình.
Lạc Phi Linh thì dễ nói, vô cùng chịu khó, nói gì nghe nấy, Hậu Quỷ Nhi thì bộ dạng buồn chán muốn chết, lúc trước hắn nhìn chằm chằm Huyền Thiên Cửu Đạo Thánh Nữ, nhưng hiện giờ người ta đã dẫn đội đi rồi, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Nhân...
Hắn thành thật như vậy, không gây thêm phiền, Phương Nguyên cũng rất hài lòng.
Chỉ là có chút lo lắng, nếu hắn nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Nhân lâu quá, liệu có lỗi với Mã nương tử trên có lỗi với Thanh Loa Đảo không?
...
Nhiệm vụ được tiến hành thuận lợi, Phương Nguyên làm việc nghiêm túc, một khi đã làm thì cực kỳ tập trung, mà Lạc Phi Linh thấy bộ dạng chuyên chú của hắn, cũng chỉ cười ngây ngô, chạy tới chạy lui cắm cờ trận, bố trí kim tuyến, vô cùng chịu khó.
Dần dần, Phương Nguyên đã kiểm tra xong năm sáu linh mạch, lại có ba cái có thể đưa ra kết quả.
Cách đó không xa đám người Ban Phi Diên thấy hắn làm nhanh, trong lòng cũng nổi lên ý cạnh tranh cao thấp, tiến độ cũng lờ mờ nhanh hơn không ít.
Nhưng khi bọn họ đang tập trung tinh lực để làm việc, liền thấy chung quanh sắc trời tối dần, dường như một ngày đã qua, bắt đầu tiến vào đêm tối, người xung quanh đều không cảm thấy có gì kinh ngạc, trong thiên địa, tất nhiên có đen có trắng, bóng tối đến cũng là chuyện rất bình thường.
Cũng không biết qua bao lâu, theo bóng đêm hoàn toàn hàng lâm, cách đó không xa bỗng nhiên có một tiếng rống nặng nề vang lên.
Các tu sĩ lúc này mới giật mình nhìn tới:
- Nơi này là Long Tích, trong Long Tích, bóng đêm chỉ đơn giản là bóng đêm sao?
Đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía nơi tiếng hô truyền tới, liền không khỏi hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy trong một phương thiên không đó, không ngờ có con thằn lằn màu trắng bạc cực lớn đang bay lên, thằn lằn đó hai cánh xòe ra, dài chừng hơn trăm trượng. Quanh người mọc đầy vẩy rồng, trên đầu không ngờ cũng có hai cái sừng.